Trung thu đã đến, tôi được sếp tặng hộp bánh trung thu Kinh Đô 2015 , nhìn hộp bánh đẹp sang trọng, bên trong là những chiếc bánh vàng nướng, bánh dẻo các loại đẹp mắt trông ngon lành, mỗi loại là mỗi hương vị riêng, tuyệt nhất là ăn uống nước trà tán gẫu cùng chúng bạn.
Chợt nhớ về ngày xưa khi còn bé chúng tôi thích nhất là chiếc bánh trung thu nhỏ xíu xinh xinh ngon ơi là ngon, cái hương vị ấy bây giờ tôi không tìm thấy nữa. Trung thu chúng tôi tự làm những chiếc lồng đèn bằng giấy hộp thuốc, tuy đơn giản nhưng thấy vui lắm vì tự tay làm, tuyệt hơn là ai cũng thấy chiếc lồng đèn mình làm đẹp ơi là đẹp.



Tuy đã lớn nhưng chúng tôi luôn cùng bên nhau khi những mùa trung thu đến ở thành phố Sài Gòn. Tôi mang hộp bánh trung thu Kinh Đô đến cho lũ bạn cùng thưởng thức không ngờ chúng nó cũng mang quá trời. Cô bạn tôi còn làm cả hộp bánh trung thu rau câu để khoe tài năng nữa, thiệt là tốt quá đi kkk.
Chúng tôi đi bộ dạo qua các con xóm nhỏ đi tìm một chút ngày xưa khi cả lũ cùng rướt lồng đèn vào các ngóc ngách con hẻm, chỗ nào tối chúng tôi làm cho sáng chơi. Cùng rướt đèn cùng chia nhau những cái bánh nhỏ ngon lành. Còn bây giờ chúng tôi bị ép phải tống hết vào bụng hộp bánh trung thu bự mà cô bạn nhỏ tự tay làm.
Ngày trước, lũ trẻ con chúng tôi từ phố thị cho đến các miền quê đều có một tâm trạng háo hức đón trung thu hàng tháng trời. Mỗi cô bé, cậu bé thường tìm cho mình những món đồ chơi tự chế ưa thích. Nếu nhà nào khá giả thì con cái sẽ được chơi đèn ông sao, đèn kéo quân. Còn với nhiều đứa trẻ con nhà nghèo chúng tôi thì có một đồ chơi khác bình dị, nhưng rất có ý nghĩa.
Các cô bé, cậu bé chúng tôi theo mẹ ra các phiên chợ, hàng quán để nhặt hạt bưởi, hạt bòng người ta vứt đi. Nhặt được nhiều rồi, cả bọn lại cùng ngồi bóc vỏ rồi xiên lần lượt những hột nhân ấy vào một sợi dây thép, dây đồng. Đứa nào có nhiều thì được sợi dài, đứa nào có ít thì đành chấp nhận sợi ngắn. Sau đó chúng tôi bắt đầu vứt các sợi dây hạt bưởi ấy lên mái bếp để phơi.



Khi những sợi hạt bưởi đã khô thật rồi thì ngày rằm trung thu cũng vừa tới. Vậy là bọn trẻ lại cùng nhau đem đốt để được ngửi mùi thơm với những tiếng nổ lép bép thật vui tai. Trong ánh lửa thơm mùi tuổi thơ ấy, những cô bé, cậu bé nghèo lại nhìn về phía chị Hằng, chú Cuội trên cung trăng để thầm ước mong, mơ mộng về tương lai đời mình…
Chúng tôi đã cố gắng đi tìm xem giờ đây còn đứa trẻ nào chơi cái đó nữa không? Nhưng thật đáng tiếc bọn trẻ giờ đây đã thực sự quên mất trò ấy rồi. Thậm chí search trên mạng để tìm một bức ảnh về trò chơi đầy ý nghĩa đêm trung thu ấy, chúng tôi cũng thất bại. Nhưng không sao chúng tôi quyết định sẽ truyền thụ lại trò chơi ấy cho con cái của mình và sau này chúng cũng sẽ làm vậy để vực lại những gì đã mất kkk.
Bài viết khác cùng Box