Em nói không bao giờ bỏ đứa bé, nó vô tội; rồi bảo tôi cố gắng chăm lo bù đắp cho anh trai. Sự thật về đứa bé em sẽ "Sống để bụng chết mang theo".
Tôi 32 tuổi, chưa vợ Hạnh phúc bất tận HTV7 và trải qua rất nhiều mối tình, đa số là những cuộc tình ngắn hạn. Gia đình tôi có hai anh em, anh trai hơn tôi một tuổi, cả nhà chuyên thầu phế liệu và các mặt hàng khác trong các công ty lớn, vậy nên khá giả và chúng tôi có cuộc sống sung túc từ bé.

Nhà có hai anh em nhưng tôi và anh khác hẳn nhau. Anh lo làm ăn, không chơi bời và rất coi trọng gia đình, còn tôi thì có những cuộc nhậu say sưa thâu đêm, rồi đến bar, cuộc tình một đêm liên tục đến rồi đi trong cuộc đời tôi. Mẹ thương tôi, lo cho sức khoẻ tôi, bà khóc rất nhiều. Tôi mặc kệ và tiếp tục chìm đắm trong rượu và những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Riêng mùa đá bóng đá tôi đều rơi vào những cuộc cá độ. Cuộc sống của tôi không có công việc, chỉ có những thú vui tiêu khiển đó.

Vì ngoại hình giống ba mẹ, anh em tôi khá cao to và điển trai. Tôi là một người rất đào hoa và thường đi bar, mọi cô gái toàn chủ động tìm đến tôi. Trong mắt tôi lúc Thái Tử Phi Thăng Chức Ký đó đàn bà là thứ để mua vui, tôi cho mình cái quyền có tiền thì mấy em sẽ tự tìm đến. Vậy nên có lẽ đến với tôi toàn những thành phần không ra gì hoặc có thể họ yêu tôi thật lòng nhưng tôi lại không yêu họ.

Anh tôi thì tính lại khác, lo làm ăn, không rượu chè, cờ bạc lại càng không, cũng chẳng ăn chơi thích thể hiện mình giống tôi. Nhưng anh lại có một yếu điểm là rất nhát gái, dường như thấy anh chưa từng qua đêm hay có cuộc tình lâu dài với bất kỳ ai, điều đó làm mẹ tôi phiền lòng. Bà hay buồn rồi suy nghĩ, hy vọng tôi và anh trai lấy vợ rồi sinh con cho bà yên lòng.

Tôi chưa nghĩ là mình sẽ yêu ai đó, gắn bó với người đó trọn đời vì với một người đàn ông khốn nạn như tôi lúc đó chữ yêu thật lòng xa vời lắm, cho đến khi anh trai tôi dắt một người con gái về ra mắt gia đình. Anh tôi quen em được một năm rồi nhưng giấu và khi anh dắt em về nhà giới thiệu em mới 21 tuổi. Em là sinh viên lên thành phố đi học, nhìn em lúc đó sao tôi có cảm giác rất kỳ lạ, chưa từng có với bất kỳ cô gái nào. Em thua tôi đến 9 tuổi, rất xinh và hồn nhiên. Em ngượng ngùng chào làm trái tim tôi rung động, tôi biết mình không bao giờ được yêu em nhưng không thể chiến thắng được con tim mình.

Vì để mẹ yên lòng anh trai tôi dắt em về cho mẹ biết, mẹ khá thích em. Em không chê được điểm nào, khéo léo, lại biết cách cư xử. Anh trai tôi nói với mẹ đợi em ra trường rồi xin cưới và mẹ chấp nhận. Không hiểu sao nhìn em tôi cảm thấy rất thoải mái, những lúc Cô Dâu 8 Tuổi Phần 5 + 6 TodayTV em về nhà chơi tôi lại từ chối hết những cuộc vui từ bạn bè, chỉ lấy lý do mệt để ở nhà quan sát em. Tôi không rõ cảm xúc của mình là gì, lắm lúc tôi thấy mình thật tồi tệ vì đây là chị dâu tương lai mà. Tôi chán ghét bản thân lắm, cố đấm vào đầu để tỉnh lại nhưng sao thấy mù quáng quá. Tôi lại so sánh hơn thiệt với chính người anh trai của mình. Tôi bực tức nghĩ rằng bao năm qua về tình yêu nam nữ anh không bao giờ sánh được với tôi, vậy tại sao anh có thể kiếm được người con gái khiến tôi rung động như vậy.

Để thoát ra tình cảnh đó tôi lại lao vào ăn chơi, rượu chè sa đọa nhưng càng nhìn những người con gái bên cạnh lại càng nhớ về em da diết. Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về em, ghen với chính bản thân, bực tức trong đầu khi nghĩ đến cảnh em với anh trai tôi yêu thương nhau. Tôi yêu em, tại sao ông trời có thể trêu ngươi tôi vậy chứ?

Những lúc em đến chơi, tôi vô tình đi sát em để tạo ra tình huống va vấp. Em té xuống, miệng rối rít xin lỗi mà tim tôi đập thình thịch. Tôi chỉ muốn lôi em dậy mà hôn, ôm vào lòng cho thoả mãn cơn nhớ thương. Tôi cảm thấy mình thật hèn hạ, người em yêu là anh trai tôi chứ có phải tôi đâu. Điều đặc biệt nữa làm tôi rất thích là em đặc biệt đam mê đá bóng. Nhìn cách em coi, cổ vũ cho đội Liverpool mà tôi thấy em thật khác biệt. Có những lúc em về dưới quê không qua nhà tôi là tôi nhớ em đến phát điên, chủ động rủ anh trai về dưới quê em chơi. Tôi chủ động rủ thêm một số người bạn với lý do về quê chơi khí hậu mát mẻ và nói dối là có người bạn gần gần với chỗ em ở. Anh tôi và em không tỏ ra nghi ngờ gì, tôi chỉ khao khát muốn nhìn thấy em, chẳng hiểu sao em có điều gì làm tôi mê mẩn như vậy.

Có lẽ tôi bị cái gì ăn mất lý trí mà trở nên khốn nạn đến như vậy. Những năm trời ở bên em tôi có thể kìm lòng mình mà đến lúc anh trai với em chuẩn bị cưới nhau, hai gia đình đã định ngày cưới rồi vậy mà vì tôi mọi thứ đã không còn. Mấy ngày sau đó tôi buồn, uống quá nhiều, chẳng hiểu vì một điều gì mà buổi tối định mệnh đó tôi lại lái xe xuống nhà em, cũng chẳng hiểu sao có thể xuống nhà em một cách an toàn như vậy.

Tôi gọi điện cho em và nói em ra có việc gấp, có lẽ em nghĩ chuyện quan trọng từ nhà tôi hoặc cũng là vì em không bao giờ cảnh giác tôi. Tôi nói đi đám một người bạn dưới đó, mệt quá, lại có nồng độ cồn trong người giờ không thể lái xe về được. Tôi nhờ em mua hộ bộ quần áo đưa vào nhà nghỉ cho tôi (trước đây tôi vẫn nhờ vả em như vậy và mẹ cũng nhờ em đi đưa từ tiền hoặc những thứ mà bỗng dưng tôi cần). Em có vẻ e ngại nhưng tôi nói có cần điện xin phép anh hay mẹ cho chị đến đưa đồ không (tôi vẫn gọi em bằng chị), em ngập ngừng nói tôi đợt một lát em sẽ ghé đưa.

Tôi chỉ đợi có thế vì có lẽ lúc đó không còn lý trí gì nữa rồi. Khi em bước vô đưa đồ, tôi đã kéo em xuống và hôn tới tấp, nói trong hơi thở rằng tôi rất yêu em. Em xô tôi ra và nói rằng tôi đã say, tính chạy bước đi. Tôi níu em lại, sức em không thể chịu đựng được thằng đàn ông đang trỗi dậy ham muốn trong tôi. Em khóc lóc, van xin, thậm chí quỳ lạy tôi tha cho, nói chỉ yêu duy nhất anh trai tôi, điều đó càng làm cơn tự ái trong tôi nổi dậy. Tôi đã làm cái điều tồi tệ đó với em, với chính người sắp làm chị dâu mình, mặc kệ em cào cấu van xin mà tôi cũng chẳng buông ra. Tôi say nhưng không phủ nhận bản thân mất hết lý trí, thậm chí chiếm đoạt em là điều tôi đã nghĩ đến. Tôi hơi sốc vì biết đây là lần đầu của em, cứ nghĩ em và anh trai tôi đã... Tôi hối hận vô cùng, em không đáng bị như vậy, đáng được người đàn ông tốt hơn tôi nâng niu trong lần đầu của mình.

Khi xong chuyện em nằm bất động, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi hôn em và nói yêu em, sẽ im lặng, sẽ chúc phúc cho em và anh trai tôi. Tôi rất hối hận và xin em tha thứ. Thật sự khi qua cơn dục vọng tôi cảm thấy sợ đối mặt với mọi thứ, chỉ nghĩ đến gia đình, đến em, đến bạn bè, thấy mình hèn và khốn nạn quá.

Điều tôi không ngờ nhất đã đến, em có thai. Tôi không hề biết cho đến khi bạn em điện thoại cho anh trai tôi thông báo. Anh tôi sửng sốt, cứ tưởng bạn em đùa, còn tôi biết chắc chắn em có thai với mình vì đêm đó cho tôi biết được là lần đầu của em. Em huỷ hôn với anh trai tôi, nói đã có thai với người đàn ông khác. Anh tôi ngã quỵ, đau đớn, ba mẹ tôi xỉ vả em. Tôi đã gây ra một lỗi mà suốt đời không bao giờ quên, có lẽ chết đi tôi cũng không bù đắp được những tổn thương đã đem lại cho em và anh trai mình.

Em nói không bao giờ bỏ đứa bé, nó vô tội, lỗi lầm người lớn gây ra đừng bao giờ bắt những sinh linh bé nhỏ phải chịu, như vậy là tội lỗi lắm. Em nói tôi yên tâm, hãy cố gắng ở bên anh trai, chăm lo bù đắp cho anh ấy. Rồi cái sự thật về đứa bé em sẽ "Sống để bụng chết mang theo". Em nói với tôi rồi bật khóc nức nở, tôi muốn ôm em rồi che chở cho em nhưng lại không dám. Tôi thấy mình hèn nhát và tồi tệ quá. Tôi chỉ sợ đứa bé lớn lên nhìn giống tôi và sợ sự thật này, sợ mọi người lên án nhưng tôi là đàn ông, không thể hèn được. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, muốn nói với mẹ trước, dù sao bà rất thương tôi và cũng mong có cháu. Tôi muốn nói sự thật dù anh trai có tha thứ hay không tôi cũng chấp nhận. Tôi sợ anh sẽ sốc và gục ngã. Còn em nữa, em không thể chịu thiệt thòi được. Tôi yêu em là thật lòng, làm ơn hãy tìm cho tôi một hướng đi tốt nhất được không? Tôi có nên nói tất cả không?
Bài viết khác cùng Box