Truyen teen - Thiên sứ sẽ thay anh bên em



Tác giả: Quái Nhi

Mời các bạn đọc truyện!

Chương 01: Ác Quỷ Trở Lại

Sân bay Thành S vốn đã nhộn nhịp, nay lại càng nó đông hơn khi có sự xuất hiện của một chàng hoàng tử tuyết. Từ trong sân bay, một thiên thần bước ra. Đặc biệt, thiên thần không có cánh, cũng giống như con người không biết cười.



Đôi mắt màu tím lạnh lẽo, ánh mắt toát ra một làn khí như băng tuyết. Chiếc mũi cao, đôi môi mọng đỏ, làn da trắng mịn hồng hào càng làm cho thiên thần đó nổi bật hơn hết.

Khoác trên mình bộ quần áo đơn giản, hắn nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người.



Hướng về con xe đen đang đậu cách đó không xa, hắn lạnh lẽo bước đến. Từng bước, từng bước đi như vũ bão. Không nhanh không chậm, chiếc xe lăn bánh như chưa từng xuất hiện.

.

Ở trên xe, hắn hướng mắt ra cửa sổ nhìn những cảnh vật xung quanh. Cảnh vẫn vậy nhưng người còn đâu. Ánh mắt hắn thoáng qua một tia đau buồn nhưng chỉ trong nháy mắt, khó có thể thấy được.



Thu lại ánh mắt của mình, hắn lấy chiếc laptop ra rồi bắt đầu vùi mình vào công việc. Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên hàng bàn phím của laptop.



Thánh ca tuyết thiên thần, trong đêm tuyết rơi.

Vẫn có một bóng ai, cầu nguyện trong mưa tuyết.

Lệ cô gái rơi, bàn tay níu bông tuyết nhẹ rơi.

Ánh mắt nhòa thương nhớ, trái tim tan vỡ.


Ngàn bông tuyết rơi đêm buồn, nàng công chúa sao vẫn đợi chờ.

Một bông tuyết rơi trong lòng ai, hạt tuyết trắng trên bờ mi.

Tuyết vẫn rơi khi mùa xuân đến, tuyết vẫn rơi khi mua thu tàn.

Tuyết trong lòng... mãi không tan.


Theo năm tháng, tiếng chuông như nỗi lòng trong đêm giá băng.

Trái tim còn lưu mãi, ước mong một ngày mai.

Lệ cô gái rơi, bàn tay níu bông tuyết nhẹ rơi.

Ánh mắt nhòa thương nhớ, trái tim tan vỡ.



Tuyết thiên thần.



Bản nhạc tuyết thiên thần vang lên, điện thoại rung rung nhẹ. Hắn khó chịu nhăn mặt lại khi nghe đến bản nhạc này. Một bản nhạc buồn.



Không vì tiếng chuông điện thoại kêu mà ngừng làm công việc. Mặc kệ chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi kia, hắn vẫn không rời mắt khỏi máy tính.



Chiếc điện thoại ngừng kêu nhưng sau đó lại kêu tiếp, cứ ba bốn lần như vậy. Mệt mỏi vì bị làm phiền, hắn cầm chiếc điện thoại lên, là một số lạ. Nhấn vào chiếc nút màu xanh, hắn đưa điện thoại lên áp vào tai.



- Là ai ? - Giọng nói lạnh băng vang lên khiến đầu giây bên kia không rét mà run.



- "Là ta, ba con đây." - Đầu giây bên kia khẩn trương trả lời.



- Chuyện gì ? - Nghe được tiếng ba, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn, giọng nói cũng lạnh hơn.



- "Con vừa về nước phải không. Tối nay con rãnh chứ, đến dự tiệc mừng thọ 80 của bà nội nha. Nội con nói rất nhớ con." - Không làm tốn thêm thời gian của hắn, ông Kiệt vào thẳng vấn đề.



- Không rãnh.

- "Con đừng như vậy. Nội rất nhớ con đó. Nghe con trở về, nội liền nói ba gọi cho con. Ta biết, con còn rất giận ta. Nhưng xin con, hãy đến một lần này vì nội, chỉ vì nội thôi con." - Bị hắn từ chối, ông Kiệt lo lắng đến phát run. Thằng nhóc này xem ra chẳng cần một người ba như ông nữa rồi.



- OK. Mấy giờ ?



- "7h30, cảm ơn con đã đồng ý." - Ông Kiệt vui vẻ nói.



Cứ nghĩ rằng lần này cũng sẽ thất bại, ai ngờ hắn lại đồng ý. Cảm tạ trời đất, con trai ông cuối cùng cũng đã chịu về nhà rồi.


Cuộc điện thoại kết thúc, hắn vứt điện thoại qua một bên. Hắn mệt mỏi dựa người vào thành chiếc ghế, đôi mắt khép hờ. Hắn suy nghĩ mông lung, bất chợt, hắn ngồi dậy rồi nói với ông tài xế.



- Nghĩa trăng YN.



- Vâng thưa thiếu gia.



Tài xế ngồi ở ghế lái cung kính gật đầu. Theo đại thiếu này đã lâu, tính cách của anh ông hiểu khá rõ. Bề ngoài tuy lạnh lùng như vậy nhưng bên trong lại rất nhiệt tình.



Buổi tiệc mừng thọ 80 của lão phu nhân Dương Gia nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Những ai may mắn nhận được thiệp mời liền vui vẻ đến mất ăn mất ngủ.



Cũng phải thôi, được tham dự một bữa tiệc quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ kết thêm được nhiều bạn bè trong giới tài chính. Thế lực cũng vì vậy mà lớn mạnh hơn. Chẳng phải rất tốt sao?



Tại biệt thự Moon, không khí tất bật của buổi tiệc khiến mọi người bận rộn đến mức không có giờ ngồi. Người đi vào, người chạy ra, người đi lên, người đi xuống, nhìn mà chóng cả mặt.



Đi nhanh đến chiếc ghế salon nơi lão bà bà đang an tọa, ông Kiệt ngồi xuống bên cạnh bà cụ đó.



- Sao rồi. Nhóc Moon có về không ? - Ánh mắt nhìn con trai đầy tia hy vọng. Hy vọng hắn sẽ về...


- Dạ, mẹ cứ yên tâm. Thằng nhóc nói là sẽ về. - Ông Kiệt không dấu nổi vẻ mặt vui mừng. Lúc này ông chỉ muốn nói với cả thế giới rằng con trai ông sẽ bước vào căn nhà này, căn nhà mà chủ nhân không ai khác chính là hắn.


- Thật sao ? - Nội hắn ngạc nhiên hỏi lại như để khẳng định rằng tai bà không nghe nhầm.


- Vâng ạ.- Ông kiệt vui vẻ gật đầu.



Xem ra đây chính là một bước tiến quan trọng. Tuy hắn không tha thứ cho ông nhưng vẫn xem như đã thành công một phần rồi.



Chỉ cần hắn về đây ở, cho dù là gì đi nữa thì cha con ở với nhau tất nhiên tình cảm sẽ gắn kết như xưa. Chỉ cần nghĩ đến đây, tâm trạng của ông liền phấn chấn hẳn lên.



- À phải rồi, mẹ đã đưa hoa đến chỗ Tiểu Băng chưa? - Nhắc đến cái tên Tiểu Băng, giọng ông Kiệt trầm xuống hẳn. Đã 10 năm rồi còn gì.



- Ta quên mất. Cả ngày chỉ lo lắng cho thằng cháu đích tôn mà quên luôn việc này.- Dương phu nhân lấy tay đánh vào trán mình. Việc quan trọng như thế mà bà cũng có thể quên được. Đúng là già rồi lẩm cẩm mà.



- Để ta cho người đến đó.



Nói rồi, Dương phu nhân trực tiếp đứng dậy, nhanh chóng đến gian phòng dành cho người làm.



- Aaaaaa, Dì Năm, mau, mau bắt lấy con chuột. Phía này, không phải là phía bên kia. Á, lại chạy sang phía này rồi.



Từ trong gian phòng, một con nhóc nhí nhảnh chạy ra. Mái tóc đen nhánh được cột thành đuôi ngựa lộ ra cái trán cao ráo, khuôn mặt đen dính đầy bột mì, chiếc mắt kính dày cộm che đi đôi mắt tinh khiết.



Tay trái của nó cầm cái nắm xoong, tay phải cầm cái vá. Liên tục chạy sang trái, sang phải để tiêu diệt con 'quái vật' đáng chết. Bộ dạng thật buồn cười.



Sau lưng nó, một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ mập mạp cầm lấy cái chảo đuổi theo.



Xoảng....



Em chột đã hy sinh anh dũng bởi cái chảo của dì Năm. Nhìn con chuột xẹp lép, chết không nhắm mắt, nó vui sướng nhảy cẩng lên ôm lấy dì Năm tung hô.



- Ha ha, tiêu diệt được chuột thúi đnags ghét rồi. Dám ăn bánh của con làm sao? Hừ, để xem ngươi có ban nhiêu lợi hại.



Vâng nó chính là như vậy. Độ điên thì không ai bằng, cái độ nhí nhảnh có một không hai. Dương phu nhân chứng kiến một màn này liền lắc đầu ngán ngẫm.



Từ lúc nó về đây không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi. Nhưng cũng vì có nó, không khí trong biệt thự mới trở nên vui vẻ hơn, bớt u ám hơn. Có lẽ nào, khi Moon về đây , mọi thứ sẽ tốt hơn không?



- Á, phu nhân đến đây lúc nào vậy ạ?- Bây giờ, nó mới ý thức được sự hiện diện của Dương phu nhân. Nó mỉm cười, khoe hàm răng trắng xóa.



- Từ lúc con truy bắt quái vật. - Dương phu nhân cười. Có nó, bà cảm thấy tâm hồn thanh thản hơn. Nó cứ giống như cái tên, luôn mang ánh nắng ấm áp đến cho mọi người - Sun.



- Hì, con xin lỗi. Mà người tìm con có chuyện gì sai bảo ạ?



- Con giúp ta đến một nơi được không? - Vũ Quân Linh là Dương phu nhân trực tiếp đề nghị. Giọng nói nhỏ nhẹ như sợ ai nghe thấy.



- Nơi nào ạ?



Đứng trước cành đồng hoa hồng trắng, nó ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh. Chưa bao giờ biết đến một nơi như vậy chính là sự mất mát của nó. Một cô nhóc ham học hỏi, ham lục lọi, tìm tòi nay lại để xót một chỗ như vậy. Quả thật là thiếu xót.



Không nghĩ ngợi gì thêm, nó nhanh chóng đến trước chiếc cổng hoa hồng trắng. Trên cổng còn có hai chữ 'YN'

YN là gì? Tại sao lại là YN nhỉ? Mặc kệ đó có là gì, nó lắc đầu bước vào. Vừa bước một chân vào bên trong thì nó đã bị bảo vệ chặn lại.



- Cháu là...



- Chào bác, cháu là Sun. Dương phu nhân cho cháu đến. - Nó mỉm cười thân thiện. Để tăng thêm tính thuyết phục cho lời nói, nó đưa bó hoa hồng trắng trên tay ra cho bác bảo vệ nhìn thấy.



- Được rồi. Cháu vào đi. - Bác bảo vệ cười, mởi cổng cho nó vào.



Chẳng để tốn thêm nhiều thời gian, nó trực tiếp vào bên trong. Trên con đường mòn lên đỉnh đồi, nó trợn trọn mắt ngạc nhiên. Thật là đẹp, càng đi sâu vào càng đẹp. Nó cứ đi, cứ đi cho đến khi, trước mặt xuất hiện một ngôi mộ màu trắng.



Bước chân nó chợt khựng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên đang quỳ bên cạnh mộ. Thân hình cao lớn, cường tráng, mái tóc màu tím sáng rực lên giữa cái nắng sáng.



Trên tai hắn, đôi khuyên kim cương lấp lánh làm tăng thêm mười phần ma mị cho khuôn mặt của hắn. Hắn thật đẹp, thất cuốn hút.



Không muốn lám gián đoạn cuộc trò truyện của hắn, nó trực tiếp tìm một cái cây gần nhất, trốn ở sau đó. Mắt hé ra một hút, vừa đủ nhìn rõ từng hành động của hắn.



Dương Lâm Hoàng Phi quỳ bên mộ Lâm Khã Băng, ánh mắt mang hàng ngàn tia đau thương. Bàn tay hắn không tự chủ được liền đem lên vuốt ve tấm hình trên bia mộ.



Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi. Trên người mặc một chiếc váy trắng, tóc màu đen nhánh xõa dài, trên đầu là một vòm hoa hồng trắng, được đan thành chiếc vòng nguyệt quế.



Người phụ nữ ấy có đôi mắt màu tím giống hắn, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bà cứ như một thiên sứ, thật xinh đẹp.



Đã lâu rồi, hắn mới được nhìn thấy người ấy - Lâm Khã Băng - mẹ của hắn. Rất muốn nói câu 'con nhớ mẹ' nhưng sao miệng lại chẳng thể thốt nên lời.



- Mẹ ơi.



Ngay lúc này đây, hắn chỉ có thể gọi được hai tiếng này. Mẹ ơi. Rất lâu rồi, anh chưa được gọi như vậy.



- Mẹ ơi, con trai về với mẹ rồi. Một cái nhìn mẹ cũng chẳng thể cho con sao? - Trong hốc mắc, một thứ nước trong suốt chảy ra. Là đau lòng, là nhớ nhung, là đau thương của mười năm qua, ngay bây giờ đã có thể bộc phát.



- Thời gian qua, con đã chịu đựng rất nhiều. Làm gì cũng chỉ có một mình. Ăn một mình, ngủ một mình. Thực sự rất cô đơn....



Giọng hắn trở nên nghẹn ngào hẳn. Dường như, đau đớn trong mười năm qua đều được hắn giữ cho đến ngày hôm nay.



- Con phải làm gì đây? Phải làm sao mới có thể quay trở lại mười năm trước. Con ước gì, con vẫn còn là một đứa trẻ được mẹ ôm vào lòng. Như vậy sẽ chẳng thấy mệt mỏi nữa.



Đừng sau gốc cây, nghe những lời nói này, không biết từ lúc nào nước mắt nó cũng đã rơi ra. Thì ra, người đó chính là con của chủ tịch, là người mà chủ tịch và phu nhân ngày đêm hằng mong nhớ.



- Lần nay con trở về nhất định sẽ giúp mẹ đòi lại công bằng. Nhất định sẽ khiến bọn họ chết không toàn thân.



Ánh mắt đau thương giờ đây lại trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Trong mắt như chứa hàng ngàn hận thù. Dường như ngay lúc này chỉ cần ai động đế hắn, hắn liền ngũ mã phanh thây kẻ đó.



Bỗng nhiên, hắn đứng dậy. Từng bước, từng bước đi đến gần chỗ nò. Ngày càng gần, ngày càng gần hơn.

Trái tim nó như ngừng đập. Nó cố gắng không phát ra tiếng động nào Nhưng,... Ông trời dường như không giúp nó.



- Áaaaaaa...



Nó sợ hãi chạy ra khỏi gốc cây, nhìn cái cây đó như kẻ thù.



Hắn nhíu mày, nhìn nó khó hiểu. Sau đó, hắn đến gần cái cây, chỗ nó đã đứng. Một con sâu. Chỉ có vậy.

- Muốn chết sao?

Chương 02: Họp Gia Đình.

Chap 2.1: Cứu người.



- Muốn chết hả ?



Bị ánh mắt giết người ấy làm cho hoảng sợ, nó run lên từng đợt. Trong lòng đang thầm mắng chửi mình vạn lần.



Vì sao cứ thích nhiều chuyện vậy chứ? Vì sao cứ thích đi nghe lén?



Nó thật không dám ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn thật đáng sợ. Ánh mắt màu tím của hắn giờ đã chuyển sang một màu đỏ. Màu của máu...



Đôi tay hắn run lên từng đợt và đầy gân xanh. Hắn dùng ánh mắt căm phẫn nhìn nó. Từng bước chân của hắn tiến gần đến nó. Nó hoảng sợ vội lui lại phía sau.



Ông trời đúng là không giúp cho nó.Nó bị ép vào một cái cây khác. Định chạy sang một bên để trốn thoát nhưng hắn nhanh tay trước, nó nằm gọn trong lòng hắn.

- Tôi hỏi cô muốn chết hả ? - Hắn tức giận hét lên. Hắn như một con sư tử đang ngủ bị người khác đánh thức. Rất đáng sợ.

- Trả lời mau. - Hắn ra lệnh.

- Tấ...t nhiê...nhiên...là khô...ng rồi. - Nó ấp úng trả lời.



Tiếng hét của hắn làm nó giật mình.

- Nhìn mặt tôi. - Hắn bực mình.



Nó ngước mặt lên nhìn hắn. Khuôn mặt nó thoáng đỏ. Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc gần như vậy với một đứa con trai. Và cũng là lần đầu tiên nó thấy một con người đẹp như tượng tạc thế này.



Hắn rất đẹp. Từng milimet trên khuôn mặt của hắn đều khiến người khác say mê ngắm mà không nỡ rời mắt.

- Đến đây làm gì ? - Hắn lạnh lùng xoay người sang nơi khác.



Tại sao vừa trở về lại gặp nhiều chuyện rắc rối thế này chứ?



- Tôi đến thăm mộ người quen. - Nó vội vàng trả lời, sợ lại phải nghe tiếng 'sư tử gầm'.

- Là đó ? - Hắn vừa nói vừa lấy tay của mình chỉ đến ngôi mộ của mẹ hắn.

- Đúng.



Nó gật đầu. Như để chứng minh tính xác thực của lời nói, nó đưa bó hoa hồng trắng ra trước mắt hắn.



Nó là ai? Vì sao lại biết mẹ hắn?



Hắn nhíu mày khó chịu. Nhịn không được, hắn lên tiếng hỏi mong tìm ra kết quả:



- Cô là gì của người kia?



- Tôi là ngươ...



Đúng lúc câu trả lời chuẩn bị phát ra, tiếng chuông điện thoại của hắn lại phá tan tất cả.



Chẳng nói thêm gì nữa, hắn cầm điện thoại lên, thấy một con số quen thuộc thì vội nghe máy rồi lên xe đi mất hút.



Nó ngơ ngác nhìn theo bóng dáng chiếc xe hắn, nó nhăn mặt lắc đầu. Đại thiếu gia cao cao tại thượng đây ư? Giống quỷ satan thì đúng hơn.



Gian phòng tối tăm được bao phủ bời màn đêm dày đặc. Khung cảnh yên tĩnh đến rợn người, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng bọ sát di chuyển và tiếng nhịp tim đập.



Ngồi trên chiếc ghế đầy uy nghiêm, Vương Thiên Lâm lẳng lặng quan sát từng hành động của chàng thanh niên trước mặt.



Hai chân bắt chéo, hai tay vòng lại với nhau, khuôn mặt bất cần. Nhìn ông lúc này không một ai nghĩ ông đã ngoài bốn mươi cả.

- Khai mau. - Tiếng hét chói tai của một tên vệ sĩ đứng đối diện ông.

Không nhận được câu trả lời như mong muốn, tên vệ sĩ kia ra sức đánh vào người chàng trai đang bị trói gần đó. Anh chàng nhăn mặt đau đớn nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, anh còn ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt Vương Thiên Lâm với một vẻ khinh bỉ.

Khuôn mặt hằn lên những vết tích do bọn người kia gây ra. Nhưng đâu ai biết, đằng sau những vết thương đó lại chính là một khuôn mặt hoàn hảo.



- Bỉ ổi. - Lúc nói ra câu này, từ miệng của anh đã phun ra một ngụm máu. Cả người đều đau đến phát run.

- Hahaha... Khá lắm. - Vương Thiên Lâm đứng phắt dậy. Đi thẳng về phía anh rồi cười lớn.

Anh dùng đôi mắt màu huyết nhìn thẳng vào mắt ông ta. Từng cử động của anh đều khiến người khác phải say mê. Cho dù ở góc cạnh nào thì anh vẫn luôn thể hiện rõ nét nam tính của mình.



- Không phải muốn tôi khai sao ? Muốn người khác khai ra bí mật mà hành hung như thế này sao ? - Anh nhìn lão già Vương bằng đôi mắt màu huyết sắc sảo của mình.

- À... Vậy mày muốn gì ?



Lão Vương cười nửa miệng. Thực sự rất muốn biết, tiếp theo anh sẽ làm gì. Giết ông ư? Anh có khả năng sao?

- Lại đây. - Anh nhìn lão Vương, miệng lại phun ra một ngụm máu lớn.

Vương Thiên Lâm nhanh chóng đi đến bên cạnh anh. Khẽ cúi đầu xuống, ghé tai mình lại gần miệng anh. Anh nhè nhẹ nói với giọng chế diễu.

- Thứ tôi muốn là mạng sống của ông. Ông cho tôi được không? - Anh nhếch mép.

- Đánh. - Ông Vương mặt biến sắc. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Nói rồi, ông bước thẳng ra ngoài.

Nghe được lệnh, đám vệ sĩ đi đến bên cạnh anh rồi ra sức đánh. Anh cố gắng nhẫn nhịn. Khuôn mặt anh trắng bệch lên hẳn. Đôi mắt nhìn chiếc cửa ông vừa đi ra với lửa hận thù.



Anh không còn chịu đựng được bao lâu. Đôi mắt anh từ từ nhắm lại. Nhưng, có tiếng động gì đó, chính xác là tiếng nói của một chàng trai. Anh cố gắng mở đôi mắt của mình ra với chút sức lực cuối cùng.

Đó là một chàng trai rất đẹp, có đôi mắt màu huyết giống anh. Trên người chàng trai đó tỏa ra một hàn khí đáng sợ nhưng sao anh lại thấy nó ấm áp. Chàng trai bước đi đến bên cạnh đám vệ sĩ rồi, nói với giọng đầy quyền lực.

- Các người đang làm gì vậy ?

- Chào đại thiếu gia. - Đám vệ sĩ đồng loạt hô to.



- Việc này không liên quan đến thiếu gia. Vì thế xin thiếu gia lui ra ngoài ạ. - Một tên to con nhất thay mặt cả bọn đứng ra nói.

- Không liên quan à. Nực cười thật. Ta ra lệnh cho các người mau thả anh ta ra trước khi ta cho các người về gặp Diêm Vương. - Chàng trai cười lớn, cứ như đang nghe một chuyện gì đó hết sức buồn cười.



- Nhưng... - Đám vệ sĩ đắn đo.



Thực sự thì ai họ cũng sợ. Lão Vương hay anh, mỗi người đều có một nét lạnh lùng và đáng sợ riêng. Rốt cuộc thì phải theo ai mới đúng đây.

- Sợ ba của ta chứ gì. Yên tâm, những việc còn lại ta sẽ chịu trách nhiệm. Còn bây giờ thì thả người đi. - Không khó để đoán ra tâm tình của đám người kia, anh kiên định nói.



Đám vệ sĩ có hơi đắn đo một chút nhưng rồi cũng đi đến cởi trói cho anh. Người anh mền nhũn ra. Không còn chút sức lực nào. Thân người anh chuẩn bị đỗ xuống sàn nhà thì từ đâu, một bàn tay đỡ lấy anh.

Dìu anh bước ra khỏi căn phòng. Chàng trai kia cõng anh trên lưng đi ngày một xa hơn.



Sau một lúc ngất xỉu,anh cuối cùng cũng tỉnh dậy. Cảm nhận được hơi ấm truyền ra cả người, anh mệt mỏi thì thào.



- Tôi có thể tự đi được.

- Không sao. Tiễn phật phải tiễn tới Tây Thiên. Tôi đã mất công cứu anh nên tôi không muốn công sức của mình bị đổ sông đổ biển. - Chàng trai kia nhẹ nhàng nói. Giọng nói nhẹ như bông khiến người khác nghe thật êm tai.

- Cậu đã cứu tôi sao. Cảm ơn nhiều. Cậu tên gì ? - Anh yếu ớt nói. Giọng anh cũng thật nhẹ.

- Không có gì. Tôi tên Thiên Minh. Vương Thiên Minh. - Thiên Minh chẳng chút do dự nói ra thân phận thật sự của mình.



Phải, anh chính là con trai của Vương Thiên Lâm.



- Cậu là con trai của ông ta sao ? - Anh nhìn Thiên Minh ngạc nhiên.



Tại sao Thiên Minh lại cứu anh ? Không phải là ba Thiên Minh muốn giết anh sao ? Lại có ý đồ gì nữa đây ?

- Đúng. Anh đừng lo. Tôi không làm hại anh đâu. Tôi không phải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi.- Thiên Minh như nhìn thấu tâm can của anh.



Những việc làm bất đạo lí của ba anh, anh không tán thành. Tại sao cứ phải chà đạp lên mạng sống của người khác chứ. Anh không muốn một ngày kia, ba anh cũng sẽ ép anh đi vào con đường tội lỗi đó.



- Mà tôi chưa biết tên anh thì phải ? - Thiên Minh cười nhẹ rồi hỏi.

- Tôi là Hưng.Nguyễn Hoàng Khánh Hưng. - Anh cũng cười. Không hiểu sao khi đi bên cạnh Thiên Minh anh lại thấy an toàn như vậy.



Rõ ràng là anh vẫn biết Thiên Minh chính là con trai của kẻ thù nhưng anh vẫn không có chút đề phòng nào khi ở bên cạnh cậu.

- Tên đẹp nhỉ. - Thiên Minh vừa đi vừa nói.

Không khí rơi vào im lặng. Không ai nói với ai câu gì. Không một tiếng động nào. Chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc. Tiếng bước chân của Thiên Minh và tiếng thở đều đều của cả hai.



Khánh Hưng mệt mỏi thiếp đi trên vai Minh. Môi anh nhếch lên, nở một nụ cười mà từ lâu đã mất đi. Miệng vẫn lẩm bẩm hài từ: "Em trai."



Đến một ngôi biệt thự màu trắng, Thiên Minh mở cổng rồi đi vào. Cẩn thận đặt anh nằm trên giường trắng rộng lớn, Thiên Minh nhẹ nhàng dùng khăn bông lau đi những vết máu trên khuôn mặt hoàn mĩ kia.



Cạch...




Nghe tiếng mở cửa, Thiên Minh quay mặt lại. Anh nhìn chằm chằm vào chàng trai đeo mặt nạ đang đứng trước mặt mình. Môi mỏng nhếch lên.

- Tới rồi sao. - Anh nhàn nhạt lên tiếng.

- Khánh Hưng đâu ? - Hắn vào thẳng vấn đề. Hắn không muốn tốn thời gian cho mấy việc nhảm nhí này.

- Đang ngủ. - Thiên Minh kiệm lời.

Không nói gì, hắn lẳng lặng bước đến chiếc giường, chỗ Khánh Hưng đang nằm ngủ. Khuôn mặt anh bình yên, không còn nét khinh khỉnh hay đề phòng giống như lúc đối diện với ông Vương nữa. Khẽ lay lay Hưng, hắn vừa nói với Thiên Minh.



- Cảm ơn. - Hai từ ngắn gọn nhưng chứa rất nhiều cảm xúc.



Là con trai của kẻ thù, Thiên Minh chẳng đáng để anh phải nói lên lời đó. Nhưng dù sao, trước đây họ cũng đã từng là bạn. Những người bạn thân thiết.



Thiên Minh không nói gì, anh đi thẳng ra ngoài. Sau khi anh đi ra, Khánh Hưng cũng tỉnh dậy. Hưng nhúc nhích người, toàn thân ê ẩm. Hưng nhìn vào người đang ngồi bên cạnh mình. Rất quen.

- Chào bang chủ. Chào mừng người trở về.

- Không sao đâu.Ở đây cứ gọi là em được rồi. - Hắn nhẹ giọng.

- Ừ, em về khi nào vậy ? Sao không gọi anh ra đón. - Khánh Hưng cười nhẹ.

- Em mới về lúc sáng. - Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Hưng rồi nói. - Họ có làm gì anh không ? - Hăn tiếp lời. Ánh mắt lộ lên một tia phức tạp.

- Em yên tâm đi. Anh chưa chết. - Hưng cười.

Hưng lúc nào cũng vậy, luôn luôn tỏ ra mình rất kiên cường. Ai biết được, đằng sau nụ cười gượng kia chính là một nỗi đau thương vô tận.



Lặng người nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường, hắn nhanh chóng đứng dậy, nói:

- Về thôi. Hôm nay em có việc.

- Ừ.



Từ trên cầu thang bước xuống trong bộ trang phục sang trọng, hắn sải bước như một vị hoàng đế. Cả người đều tỏa ra khí chất cao ngạo.

- Anh nhìn gì ? Lạ lắm sao ?



Bị cái nhìn của Khánh Hưng làm cho khó chịu, hắn lên tiếng.

- Không có gì. Thôi em đi đi. - Khánh Hưng cười hì hì, xua xua tay.



Chap 2.2: Họp gia đình


Không khí của buổi tiệc tràn ngập khắp cả biệt thự. Khách khứa đều đã đến đầy đủ. Ai nấy đều trực tiếp đến làm quen với vị chủ tịch tài ba đáng kính:

- Chào chủ tịch Dương. Sức khỏe của ông thế nào ? - Chủ tịch Trần từ xa đi đến. Bên cạnh là cô con gái đáng yêu.

- Cảm ơn chủ tịch Trần. Tôi thì vẫn vậy. - Ông Kiệt lịch sự cười.

- Xin giới thiệu với chủ tịch Dương. Đây là con gái của tôi, Phương Nhi. - Ông Trần trực tiếp nói rõ ý đồ của mình.



Nếu Phương Nhi trở thành Dương phu nhân, trở thành vợ của hắn thì chằng phải thế lực của ông sẽ lớn hơn sao. Lúc đó, trên thương trường ông sẽ chẳng sợ ai nữa.



Chỉ cần nghĩ đến đó, ông liền cười đến tít cả mắt



- Phương Nhi, con mau chào chủ tịch đi. - Chủ tịch Trần tiếp lời.

- Dạ, con chào chủ tịch. - Phương Nhi lễ phép cúi đầu. Cô rất xinh đẹp. Nét đẹp dịu dàng, đúng chất một tiểu thư khuê các.

- Con bé thật xinh đẹp. Phi chắc chắn sẽ rất thích đứa em gái này.- Ông Kiệt cười cười lớn. Muốn trở thành con dâu ông sao, để xem kẻ đó có bao nhiêu bản lĩnh.



Nghe đến hai từ 'em gái', mặt chủ tịch Trần biến sắc. Vào nhà họ Dương quả thật không dễ dàng gì cả.



- À... Vâng, em gái. - Chủ tịch Trần khó chịu nhíu mày.



Ở ngoài đại sảnh, một con xe dừng lại tạo nên tiếng động lớn. Từ trên xe, ba chàng trai như ba vị hoàng tử bước xuống. Trên người của ba người bọn họ đều là những trang phục đắt tiền cho thấy thế lực không hề nhỏ.



Không nhanh không chậm, tất cả cùng tiến vào khuôn viên của bữa tiệc. Mỗi người một sắc thái. Kẻ lạnh, người ấm.



- Khôi, Nguyên, Long, các con đến rồi sao?



Từ xa xa, ông Kiệt chẫm rãi bước đến.



- Con chào ba.



Cả ba cùng đồng thanh. Từ khi hắn rời khỏi Việt Nam, ba người họ ngày nào cũng đến biệt thự Moon để cùng trò chuyện, chăm sóc cho nội nên thành ra quen.



- Tốt lắm. Mau đến chào nội đi.



Ông Kiệt vừa nói vừa chỉ về người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên ghế sa lon cao quý. Đúng là Dương phu nhân, cả người đều tỏa ra khí thế quý tộc.

- Con chào nội. Nội khỏe chứ. - Một trong ba chàng trai lên tiếng.



Đi kèm với lời chào đó là một nụ cười thiên thần. Tất cả các cô gái cô mặt trong buổi tiệc như chết đứng trước vẻ đẹp như nắng mặt trời của anh.
- Ta không sao. Vẫn ổn. Mấy con biết tin gì chưa. Tối nay, nhóc Phi sẽ đến đây mừng thọ ta đó.



- Nội hắn cười rất tươi. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà thể hiện rõ.

- Vậy sao. Tốt quá rồi. - Chàng trai thứ hai cũng cười nhẹ.



Két.....

Một lần nữa, đại sảnh lại thu hút ánh nhìn của mọi người bởi một chiếc xe sang trọng.



Chàng trai bước từng bước chân mạnh mẽ đi vào biệt thự. Baba hắn nhìn mà muốn rơi cả nước mắt. Đứa con mà ông mong nhớ suốt 10 năm trời cuối cùng cũng đã trở về. Vâng, đó không ai khác chính là hắn - Dương Lâm Hoàng Phi.

Nhìn thấy hắn, mọi người ngơ ngác đến há hốc. Đây chính là người xuất hiện trên những tờ báo lớn. Là người doanh nhân trẻ tuổi thành đạt nhất. Chẳng lẽ, hắn chính là đại thiếu Dương gia sao?

Từng bước, từng bước chân của hắn làm trái tim của ông Kiệt và Vũ Quân Linh như nghẹt thở. Hắn đã trở về

- Phi, nội nhớ con lắm. - Từ trong hốc mắt, một giọt nước trong suốt chảy ra. Mười năm, sau mười năm xa cách, cuối cùng bà cũng đã thấy được cháu mình.



Một chàng thanh niên trẻ đẹp. Thực sự rất giống ông Kiệt lục còn nhỏ. Ngay bây giờ, bà thực muốn tuyên bố cho cả thế giới biết, đây chính là máu mủ chính thống của Dương Gia.



- Chào nội.



Hắn lạnh lùng cúi đầu. Nhìn những người thân có mặt ở đây, trái tim hắn một lần lại một lần xao động. Lần này trở về, hắn nhất định sẽ thành công.



- Phi.



Một tiếng gọi đánh thức hắn khỏi suy nghĩ của riêng mình. Cả hội trường đều sửng sốt trước tiến gọi đó. Bây giờ thì họ đã có thể xác định, hắn chính là đại thiếu Dương Gia - Dương Lâm Hoàng Phi. Người thứa kế duy nhất.



Từ từ xoay người lại, đối mắt với tiếng gọi đó, hắn nhếch môi, cười nửa miệng.



- Gia Long, mười năm rồi, mày cũng chẳng thay đổi nhiều.



Gia Long mỉm cười. Thì ra hắn vẫn chưa có quên người bạn này. Còn nhận ra cậu cơ đấy. Điều này làm cậu thực sự vui.



- Cuộc sống thế nào? - Lần này đến lượt Nguyên Nguyên lên tiếng. Anh mặc một bộ vest đen sang trọng.



Từ từ tiến gần đến bên cạnh hắn. Ánh mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn. Hắn thực sự đã thay đổi rồi. Không còn là một cậu nhóc như xưa nữa.



- Mày nghĩ thế nào? - Lúc nói câu này, hắn đưa ánh ắt đầy sát khí của mình lên nhìn ông Kiệt.



Cuộc sống của hắn từ mười năm trước đã bị đảo lộn rồi. Tất cả cũng tại ông ta. Ông ta cướp đi hạnh phúc mà vốn dĩ hắn phải có được.



- Bỏ mọi thứ qua một bên đi. Hôm nay là đại thọ của bà nội. Đừng làm không khí trở nên căng thẳng nữa. - Từ ghế sa lon đắt tiền, Khôi chậm rãi đứng lên, nói từng chữ như đang cảnh cáo.



Mỗi câu anh nói ra đều có dụm ý trong đó.



- Phải rồi. Phải rồi. Chúng ta bắt đầu nhập tiệc thôi.



Nắm bắt được thời cơ, ông Kiệt lên tiếng, đánh tan không khí không mấy đẹp đẽ của buổi tiệc.



- Alô...1...2,3,...4,...5... Hôm nay, tôi tổ chức buổi tiệc này thứ nhất là để mừng thọ mẹ tôi là bà Vũ Quân Linh. Thứ hai, tôi muốn giới thiệu đến mọi người đứa con trai duy nhất của tôi, Hoàng Phi. - Ông Kiệt thay mặt Vũ Quân Linh, trực tiếp đứng trên sân khấu, giới thiệu một chút.



Lúc ông nói đến hai, nói đến hai từ 'con trai', hắn liền cảm thấy cực kì khó chịu.



Đứa con trai duy nhất sao? Ông ta có tư cách làm ba hắn à? Thật nực cười.



Mọi người dời ánh mắt nhìn về phía hắn, nơi mà cánh tay ông Kiệt hướng đến.



Hắn vẫn vậy, dửng dưng đến lạ thường. Nghe nhắc đến tên mình mà hắn vẫn không có ý định đứng lên để chào mọi người. Cầm ly rượu trên tay, hắn giương đôi mắt màu tím của mình lên nhìn mọi người.



Thấy ánh mắt đầy băng tuyết của hắn, mọi người lập tức quay mặt đi chỗ khác. Buổi tiệc cứ thế diễn ra trong sự thấp thỏm lo sợ của mọi người.



Tan tiệc, hắn bước ra cổng định lên xe đi về thì nội hắn từ đâu chạy ra kéo hắn lại rồi nói:

- Ta có chuyện muốn nói với con. Con ngồi xuống đây trước đi đã.

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống rồi đưa mắt lên nhìn nội. Khôi, Nguyên, Long và ba của hắn thì ngồi đối diện.



Ông Kiệt đưa ánh mắt đầy đau thương lên nhìn hắn.



- Nội nói đi. - Trực tiếp vào thẳng vấn đề, đây chính là tác phong của hắn.

- À... Ta muốn con dọn đến đây ở với ta. - Nội hắn ấp úng. Đứa cháu trai này, bà không quản nổi nữa rồi.



- Không. Hắn lạnh lùng phun ra một chữ.

- Tại sao vậy ? Con định kéo dài mối hận này đến khi nào.- Bà Linh nhìn chằm chằm vào đứa cháu mà bà yêu thương hết mực.



Bà biết hắn hận ba hắn, nhưng cứ thế này mãi, bà sợ bà không còn trụ được đến cái ngày cha con hắn làm hòa.

- Đến khi nào ông ta chết. - Hắn dùng ánh mắt đầy lửa hận thiếu cháy tâm can của ông Kiệt. Thì ra, hắn chỉ muốn ông biến mất.



- Con hận ta đến mức đó sao ? - Trái tim như có ngàn mũi dao đâm vào. Ông Kiệt đau đớn lên tiếng. Giọng nói chứa đầy hối hận.

Hắn không nói gì, chỉ thu ánh mắt của mình lại, bắt cheo hai chân, ánh mắt khép hờ.



- Tại sao con cứ như vậy? Ta là người làm sai à? - Nội hắn mệt mỏi ngã người ra thành ghế. Sắc mặt bà tái nhợt hẳn đi.



Gia Long vội vàng chạy đến bên cạnh bà, giúp bà điều chỉnh lại tâm trạng.

- Nội không làm sai. Nhưng.... Nội là mẹ ông ta. - Hắn khép hờ mắt. Hắn sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của bà nội, hắn sẽ mềm lòng.



- Con hãy về đây ở với ta. Ta muốn bù đắp cho con. - Ông Kiệt lên tiếng. Ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Từng cử động của hắn đều được thu vào mắt ông.

- Bù đắp à... Nực cười thật. Ông là gì mà đòi bù đắp cho tôi. Ông khiến tôi mất đi mọi thứ rồi muốn bù đắp cho tôi à. Tôi không còn là nó nữa. Không còn là Moon ngu ngốc, lúc nào cũng chạy theo ông như ngày xưa nữa. Tôi...đã...khác. - Hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

- Nhưng... Sự việc năm đó ta đâu muốn. - Ông Kiệt đau buồn khi nhớ đến quảng thời gian đó. Thời gian mà ông như cái xác không hồn.



Ông cũng buồn làm, cũng đau không kém gì hắn. Nhưng vì nghĩ đến hắn, ông lại có động lực để tiếp tục nổ lực.



Bây giờ nhận lại là gì. Là lời trách móc của hắn.

- Tôi không muốn kéo dài thêm chuyện này nữa. Đủ rồi. - Hắn lạnh lùng quát lớn.

- Mày hãy đến đây ở đi. - Gia Long bất ngờ lên tiếng. Cậu thực sự không chịu được cái cảnh gia đình hắn tan nát như vậy.



Từ lúc mẹ hắn mất đi, mọi thứ đảo lộn lên hết. Nếu có thể, cậu thực mong thời gian có thể quay lại mười năm trước. Để ông Kiệt có cơ hội chuộc lại lồi lầm đã gây ra cho gia đình này.

- Không. - Hắn lặp lại.

- Đừng cứng đầu nữa. Mọi người đã đủ mệt mỏi vì mày rồi. - Nguyên Nguyên lắc đầu. Bướng bỉnh, kiêu ngạo. Chỉ có thể hình dung hắn như vậy.

- Thôi được. Ba điều kiện. - Hắn suy nghĩ rồi nói.

- Ba điều gì, con nói đi.



Dù có 100 điều kiện, họ cũng có thể làm vì hắn. Chỉ cần hắn chịu quay về.

- Thứ nhất, cuộc sống của tôi miễn xen vào. Thứ hai, lúc nhỏ thế nào thì bây giờ vậy. Thứ ba, tôi không có quan hệ với ông ta. - Hắn nói một mạch. Câu cuối cùng, hắn hướng ánh mắt của mình về phía ông Kiệt, như cảnh cáo, như chán ghét.

- Được, ta đồng ý. - Nội hắn miễn cưỡng gật đầu. Trước mắt, chỉ cần hắn về là được. Chuyện sau này, để tính sau.



- Nhưng ta cũng có một điều kiện. - Nội hắn ấp úng.

- Là gì ? - Hắn kiệm lời.

- Ta muốn con bé Sun chăm sóc cho con. - Nội hắn.

- Tùy nội. - Sau câu nói của hắn, nội hắn cho người gọi nó ra.

Nó bước ra, khuôn mặt nó cúi xuống, không dám ngước đầu lên. Nó biết thể nào nó cũng chết. Đắc tội với ai không đắc lại đi đắp tội với đại thiếu gia nữa thì...

- Ngước mặt lên. - Hắn ra lệnh. Giọng lạnh băng. Hắn nhìn nó cảm thấy rất quen, không biết đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Nó run run, khuôn mặt dần được ngước lên.



Nhận ra người con gái trước mặt, môi mỏng của hắn cong lên một đường thật đẹp. Lần trước, hắn còn chưa xử nó xong. Tốt lắm, lần này để hắn dạy dỗ nó thật tốt.



- Con mệt rồi. Cần nghĩ ngơi.



Nói xong, không để mọi người kịp ú ớ gì thêm, hắn trực tiếp đi thẳng lên phòng.



Nhìn hắn khuất sau cầu thang dài, nó thở phào nhẹ nhõm. Lại thoát thêm một kiếp nạn.

Chương 03: Nhập Học.

Đứng trước cửa kính trong suốt, hắn đưa đôi mắt màu tím của mình nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật về đem thật đẹp. Tất cả đều được bao trùm bởi bóng tôi. Hắn thích điều đó.



Từ lúc còn nhỏ, một mình chống chọi với sự lạnh lẽo, cô đơn ở đất khách, hắn sớm đã quen rồi. Chỉ là khi trở lại đây, kí ức xưa cứ ùa về. Hắn thực sự rất mệt mỏi.



Nếu như có mẹ và cô ấy ở đây thì có lẽ, hắn đã không đau khổ như vậy.



Cốc... Cốc... Cốc.



Nghe tiệng động, hắn xoay người lại. Tự mình ngồi xuống ghế xoay lớn, hắn lạnh lùng nói:



- Vào đi.



Ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Từ bên ngoài, Dương phu nhân với ly sữa trên tay bước vào. Nhìn thấy hắn, bà mỉm cười yêu thương.



Thì ra đây không phải là mơi. Cháu của bà thực sự đã trở về.

- Chuyện gì vậy ạ?- Hắn khó chịu nhíu mày.



Hắn rất không thích người khác làm phiền hắn lúc hắn một mình ở trong phòng. Đó đã là thói quen rồi. Nếu người đứng trược mặt hắn không phải là bà nội thì có lẽ đã nhanh chóng bị hắn đá bay ra ngoài rồi.

- Con có muốn quay lại học viện Moon không? - Vũ Quân Linh ngập ngừng một hồi liền lên tiếng.



- Không.- Hắn trực tiếp từ chối.



Nơi đó chính là nơi tao cho hắn nhiều kí ức nhất. Chỉ cần trở lại đó, hắn sợ mình sẽ chẳng còn dũng khí để đối mặt nữa.



- Ta nghĩ con nên đến đó. Đi học sẽ giúp con có thêm bạn bè. Vả lại....

- Không thích.- Không do dự, hắn cắt đứt lời Vũ Quân Linh.



Bây giờ, hắn không muốn có thêm một mối quan hệ bạn bè hay tình yêu gì hết. Đối với hắn việc quan trọng nhất chính là tìm ra kẻ đã hại mẹ. Cho kẻ đó biết thế nào là địa ngục.

- Khôi, Nguyên và Long cũng học ở đó. Con đến đó đi. Mọi thứ sẽ giúp tâm hồn con thanh thản hơn.- Không từ bỏ ý định, nội hắn cố gắng thuyết phục.



Hắn trầm ngâm, suy nghĩ một lúc liền gật đầu. Đến đó cũng được. Hắn muốn quay lại và bắt đầu từ đó. Có lẽ nơi đó sẽ giúp hắn nhanh chóng tìm ra sự thật.

- Tốt rồi. Con ngủ sớm đi. Ngủ ngon.



------------------------

Trên giường lớn, chàng thanh niên trẻ tuổi mệt mỏi ôm lấy đầu. Đầu hắn thực đau.



Mồ hôi chảy đầm đìa, khuôn mặt nhăn nhó những vẫn không làm mất đi vẻ ma mị vốn có. Hắn sợ hãy dùng tay tay bao bọc lấy cả người, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:



- Không. Không, mẹ... mẹ đừng bỏ lại con mà. Con hứa sẽ ngoan, sẽ không quậy phá nữa.... Đừng bỏ con...đừng...đừng... Con sợ lắm. Ahhhhhhh.



Cả người hắn bật dậy, đôi mắt màu tìm nhìn xung quanh. Khung cảnh quen thuộc làm hắn đau đến nghẹt thở.



Giấc mơ đó. Hắn lại mơ giấc mơ đó. Mỗi đêm, hắn đều thấy mẹ hiện về. Đều thấy mẹ ôm lấy hắn sau đó từ từ, từ từ biến mất giữa không gian rộng lớn.



Hắn nhỏ bé chạy theo, nhưng vẫn không thể đuổi kịp được mẹ. Bất đầu từ mười năm trước, giấc mơ này luôn ám ảnh hắn. Một đêm, hắn cũng chưa từng có giấc ngủ ngon.



Hắn lắc đầu, cố gắng xua tan đi nỗi sợ hãi, nhanh chóng bước vào nhà vệ .



- Phi, con mau đến ăn sáng.



Thấy hắn từ trên cầu thang bước xuống, nội hắn vui vẻ gọi lớn. Vậy là mỗi ngày, bà có thể nhìn thấy cháu trai bảo bối rồi.



Kéo chiếc ghế, hắn ngồi xuống bên cạnh nội. Chào bà một tiếng rồi trực tiếp im lặng ăn phần ăn của mình.



Nội hắn lắc đầu. Hắn bướng bỉnh thật.



Riêng ông Kiệt, ông đau lòng nhìn đứa con trai duy nhất. Tình cảm giữa ông và hắn xem ra rất khó bồi dưỡng rồi.

- Sun,con cũng mau ngồi xuống ăn đi.



Vừa từ trong phòng bước ra, nghe Vũ Quân Linh gọi, nó vội gật đầu một cái rồi đi đến ngồi đối diện hắn.



Suốt bữa ăn, nó lâu lâu không tự chủ được lại nhìn hắn một cái. Mà tất cả những cửa chỉ đó đều được thu vào trong con mắt màu tím kia.



Hắn không nói gì, không một cảm xúc nào. Chỉ chú tâm vào ăn.



Bỗng nhiên, từ bên ngoài, một con xe sang trọng dừng lại. Khôi, Nguyên và Long chậm rãi bước vào.

- Con chào nội, chào ba buổi sáng tốt lành.



Gia Long cười tươi như hoa.



- Oa, đã ăn sáng rồi sao? - Nhìn sơn hào hải vị bày trên bàn, cậu nuốt nước miếng ừng ực. Là một công tử giàu có nhưng Gia Long chẳng bao giờ giữ hình tượng cho mình.



Lúc nào cũng là cái kiểu không ra gì như vậy. Nếu bạn gái hay fan hâm mộ của cậu ta biết được thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến nhập viện mất.



- Em yêu mau đi lấy cho anh cái chén nào.



Vừa nhìn thấy nó, Gia Long lại trêu chọc. Chuyện này cũng đã quá quen thuộc nên mọi người chẳng mấy ngạc nhiên. Riêng hắn, hắn nhíu mày, từ từ ngước mặt lên nhìn boy đào hoa đang ngồi bên cạnh.



- Cậu có chân, có tay thì tự đi mà lấy.



Gì chứ??? Dám sai nó sao,? Còn xem cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh.



- Ngày nào cũng trêu chọc cậu ấy bộ mày không thấy chán sao? - Nguyên Nguyên lắc đầu.



Vì sao cậu lại có một người bạn như Gia Long chứ? Đúng là điên mới kết bạn với cậu ta.



- Biểu hiện nhiệt tình của Sun làm tao không thể không trêu chọc. - Lúc nói câu này, Gia Long còn cố tình nháy mắt với nó.



Không trả lời, nó chỉ giả vờ ói một cái rồi dơ nắm đấm lên. Muốn cho tên này bớt làm trò thì chỉ có cái này mới hiệu nghiệm. Ngay lập tức, cậu ta im bặt.



- Con xong rồi. Xin phép con đi học. Tạm biệt nội.



Giải quyết xong phần ăn của mình, hắn trực tiếp đứng lên, cầm lấy balo rồi rời đi. Hắn chính là như vậy. Là một người nghiên túc quá đà.

Rầm...



Đứng trức phòng hiệu trưởng, chẳng nói chẳng rằng, hắn trực tiếp đạp cửa rồi thản nhiên đi vào.



Nhìn thấy hắn, hiệu trưởng Trần hoảng hốt chào một tiếng: "Đại thiếu"



Chẳng vòng vo lâu dài, hắn vào thẳng vấn đề chính:



- Tôi học lớp nào?



- Dạ là lớp 11Moon. - Hiệu trưởng cúi đầu. Đối mặt với ai cũng được nhưng hắn thì không.

Ông thực sự sợ hắn.Ông tự dặn mình là không nên được đến gần người nguy hiểm như hắn nếu chưa muốn chết.



Mười năm trước, hắn đang ngồi trong phòng và nói chuyện với ông, lúc đó hắn còn là một cậu bé ngây thơ tinh nghịch,đáng yêu vô cùng. Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng có điện thoại gọi đến báo là mẹ hắn bị tai nạn và đã qua đời,mắt hắn liền tối sầm lại.



Hắn đập phá mọi thứ trong phòng rồi bỏ đi.Kể từ đó,ông không còn thấy một cậu bé vô tư tinh nghịch nữa mà thay vào đó là một con người lạnh lùng,vô cảm cho đến khi...



Không để hiệu trưởng nói gì thêm, hắn cầm lấy balo rồi rời đi.



Tiễn được vị thiên tử này, hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm. Ông mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế sa lon đắt tiền. Hy vọng sẽ không gặp lại hắn lần nữa.


Đứng trước cửa lớp học 11Moon, hắn lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.



Đó là cô giáo Lily, chủ nhiệm lớp này. Cô rất giống mẹ hắn, khuôn mặt dịu hiền, cả người đều toát ra khí chất thanh cao.



- Hoàng Phi, rất lâu rồi chúng ta mới gặp lại.



Cô Lily từng là giáo viên học viện bên Mĩ nên việc biết hắn là chuyện đương nhiên.



- Có thể vào được chưa? - Hắn vẫn giữ nguyên thái độ như vậy. Cô Lily lắc đầu rồi đi vào trong lớp.



Nhìn thấy cô, cả lớp đứng dậy dưới sự chỉ huy của lớp trưởng Thiên Di.



- Tốt, cả lớp ngồi xuống đi.



Cô Lily mỉm cười thân thiện. Không để hắn chờ lâu, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.



- Chắc các em đã biết lớp chúng ta sẽ có học sinh mới. Hoàng Phi, em vào đi.



Từ bên ngoài cửa, hắn lãnh đạm bước vào. Đứng trên bục bảng quen thuộc, trái tim của hắn lại cảm thấy nhói. Nơi này, hắn đã từng gắn bó suốt cả tuổi thơ. Vậy mà giờ đây, mọi thứ chẳng còn.



- Em giới thiệu đi.- Cô Lily lên tiếng, đánh thức lý trí của hắn.



- Hoàng Phi.



Chỉ với hai chữ, hắn chính là như vậy. Những gì không cần thiết, hắn đều bỏ hết. Lần này trở về, hắn nhất định sẽ lại gây nhiều sóng gió đây.



- Được rồi. Em chọn chỗ ngồi đi. - Nếu bình chọn người kiên nhẫn nhất thì cô Lily chắc chắn sẽ là quán quân.



Với cái cách nói chuyện của hắn, mọi người thật khâm phục khi cô Lily vẫn bình thản mà chẳng hề tức giận. Đơn giản vì, cô đã quen với con người của hắn rồi.



Chẳng nói gì nhiều, hắn trực tiếp đi xuống dưới. Dừng lại ở chiếc bàn ở góc lớp, hắn chậm rãi bỏ balo xuống trược con mắt soi mói của mọi người.



- Vẫn chưa nói với mày một câu. - Khôi ngồi cạnh hắn, từ từ ngước mặt lên, nhếch moi bí hiểm.



- Là gì? - Hắn lạnh lùng nhìn Khôi.



- Chào mừng mày trở về.



- Tao có nên cảm ơn không?



Lúc nghe hắn nói câu này, Khôi lặng lẽ cười. Nụ cười đó vô tình lọt vào mắt mọi người tạo nên dư luận.



Hắn chính là chuyên gia chơi chữ. Người ngoài có lẽ sẽ không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì đâu.



- Được rồi. Chugs ta bắt đầu bài học thôi.



Chẳng muốn kéo dài cái không khí ngượng ngập này thêm, cô Lily lên tiếng cắt đứa suy nghĩ của mọi người.



Vụt....



Nhìn mũi tên trên tay mình, môi mỏng của hắn nhếch lên. Nhanh - gọn - lẹ, hắn vẫn luôn như vậy.



Từ từ rút miếng giấy trên mũi tên, hắn lãnh đạm đọc từng chữ.



"Ra chơi. Sân sau trường."



Chỉ có vậy.