Hoa cải vàng ươm triền sông những ngày cuối năm như khẽ quàng thơ buồn tình yêu ngắn cho bến sông một chiếc khăn ấm áp. Những cánh chim tự do chao liệng nổi bật trên nền trời tím ngắt hoàng hôn. Nội cặm cụi chăm sóc từng luống cải, chiều nào bà cũng lang thang trên triền sông rồi mất hút vào vườn cải.

Lúc sau, thấy cái bóng còng còng của bà đang lúi húi nổi bật cái áo màu nâu trên nền hoa vàng...Bà trồng cải, cặm cụi từng li từng tí, chăm từ lúc còn là cái mầm nhu nhú, rồi đến khi hoa cải nở tung, vàng chóe. Mấy cô cậu học trò lại lao ầm ầm xuống thi nhau tạo dáng để có những kiểu ảnh đẹp nhất. Bà chỉ cười...Nụ cười móm mém, đôn hậu, ánh mắt mang nặng tình yêu thương.



- Bà, cháu xin được việc mới rồi, làm phục vụ cho một quán ăn.

- Làm việc đó vất vả lắm, mày không chịu được đâu cháu ơi.

- Nhưng cháu cần tiền. Cháu phải mua sách tham khảo, đóng tiền học phí nữa.

- Số tiền bà cho mày chưa đủ à?

- Học thêm giờ học phí cao lắm bà ạ. Từng đó không đủ, cháu làm được mà, cháu sẽ chú ý cẩn thận, nha bà!

***

Quán ăn đông khách vào giờ ăn tối, từng đám người kéo đến đủ các thể loại những câu nói hay về tình yêu buồn , hiền hiền ngoan ngoãn có, quậy ầm ầm hò dô ta cũng có. Nó tất bật chạy trong cái quán lớn hết ghi order lại mang thêm đồ cho khách. Hết sức tránh làm đổ và tránh cả những lời trêu ghẹo khi đã ngà ngà say của các "thượng đế".

Buổi tối đạp xe về, vườn cải ấn hiện dưới ánh trăng phản chiếu trên dòng sông. Khẽ hít hà mùi thơm thơm đặc trưng của loài hoa vàng ngắt này, mùi thơm quyện lẫn sương sớm chỉ có khi sáng sớm hoặc lúc tối khuya thế này. Nó yêu vườn cải và yêu bà xiết bao.

- Bà, bà ngủ chưa bà?

- Chưa, bà chờ mày về, hôm nay được về sớm hả con?

- Dạ vâng, hôm nay vắng khách quá, cô chủ cho về sớm bà ạ!

- Lấy đồ đi, bà lấy nước cho mày tắm!

- Thôi mà bà, cháu lớn rồi, còn con nít nữa đâu, cháu tự làm được...

- Thế để bà đi hâm lại tý cơm cho nóng, ăn cơm rồi học bài còn đi ngủ sớm...

Bà yêu nó như thế đấy, giản dị mà sâu đậm. Tình yêu của bà chỉ đơn giản là trải giường cho nó đi ngủ, mang cho nó cái bánh chiều bà đi chợ, đêm đêm xoa lưng cho nó ngủ như ngày còn bé xíu. Bà là cả thế giới với nó, cũng như vườn cải là cả thế giới tuổi già của bà.

Khi hoa cải nở hết, bà lúi húi bó từng bó lớn mang cất trong bếp như cất thứ gì quý lắm. Rồi đến khi thành những bọc hạt mầm lớn. Hoa cải nở rồi tàn, còn bà năm nào cũng thế. Lấy xong hạt, những cây hoa cải khô được bà mang vào đun nước cho nó tắm. Củi hoa cải thơm lắm, nhẹ nhàng và êm dịu...lan cả vào giấc ngủ tuổi trăng tròn của nó.

- Nghĩ cái gì vậy, khách gọi lấy thêm rau kìa!

Cô bạn làm cùng gắt lên với nó. Nó giật mình vội vàng "Dạ" rồi hấp tấp lấy đồ.

Nó cầm đĩa rau khẽ đặt lên bàn:

- Dạ! Cháu xin lỗi.

- Sao lại xưng thế, anh già lắm rồi à cô bé!

Nó ngước nhìn người đàn ông mặt đỏ bừng khoảng hơn bốn chục tuổi:

- Dạ, không ah. Cháu chỉ...

- Đã bảo là đừng xưng thế rồi mà. Lại đây uống với anh cốc rượu nào.

Ông khách ngà ngà bắt đầu với tay ra tóm lấy tay nó, nó bắt đầu run lên vì sợ hãi . Đây chỉ là một quán lẩu chứ không quá lớn như các nhà hàng và lần đầu tiên nó gặp chuyện thế này, nó run lên:

- Dạ cháu...cháu không biết uống!

- Tao già lắm rồi hả? Đáng tuổi ông mày rồi đúng không? Phục vụ mà không biết uống rượu mày còn làm được cái gì nữa hả...

Ông khách quát tướng lên khiến mọi người bắt đầu đổ dồn nhìn vào bàn nó đứng. Bàn tay ông ta nắm chặt cổ tay nó đến nỗi bắt đầu đỏ ửng lên. Còn nó vẫn vừa cố van xin vừa cố gỡ ra. Vừa lúc cô chủ lao ra giải cứu cho nó khỏi bàn tay lực lưỡng như cái kìm sắt ấy.