Không yêu nhau nữa anh có thể nói lời chia tay mà, không cần sợ sệt hay gì mà ép buộc sống bên em. Sống bên người mà chỉ nhận được cái xác còn cái hồn ở chốn nơi nao...Thôi thì em trả xác lại cho hồn ấy. Không cần những gì trong cuộc sống này nữa. Em chấp nhận ra đi, chấp nhận đánh đổi, và chấp nhận cuộc sống chẳng có anh. Thôi thì quay lại cuộc sống độc thân như tự lúc nào...

Đã ba năm rồi anh nhỉ, thời gian thấm thoát thôi đưa quá nhỉ, mới chớp mắt cái mà đã ba năm trôi qua. Vậy mà trong suốt thời gian ba năm ấy em nhận lại được những gì cho mình sau cuộc hôn nhân này đây. Hạnh phúc? Thật nực cười cho hai từ hạnh phúc. Thiên đường hay địa ngục em chẳng thể phân định được nữa.
Buồn...

Thời gian ba năm bên nhau, cùng ăn chung mân cùng ngủ chung giường, đau chung căn bệnh,...buồn vui có nhau....tất cả chỉ mình tôi, chẳng phải chung đôi gì hết. Anh đã bạc bẽo cho cái tình cảm sau hôn nhân này. Em đã nhận ra rất rõ anh à.

Tưởng mọi chuyện em đây chẳng hay chẳng biết gì, em đã biết tất cả. Có tiền thì có tất cả thật anh à.
Em đã bao lần thuê thám tử tư tphcm sài gòn giám sát anh và trăm lần như một. Anh thật hả hê khi có nhân tình bên ngoài. Ra ngoài tụ tập chơi bời, rồi gái gú lăng nhăng,...Thương cho những bà vợ hết mực yêu chồng.

Đã bao lần em nói ra và cho anh cơ hội, vậy anh anh có bao lần trân trọng nó đâu. Anh xem như trò đùa. Và đúng thật là trò đùa, khi đơn ly hôn đã đến tay anh thì anh lại níu kéo...Níu kéo chi cái hạnh phúc không có dấu chân anh tự bao lâu rồi.

Tất cả đã quá nguội lạnh rồi anh ơi. Cơm canh đã thêu hết rồi, xin anh đổi đi mâm cơm mới, còn em thì chẳng thể cho anh.