Hạnh phúc với em không phải là được khoát lên mình chiếc áo cưới lỗng lẫy. Được bạn bè chúc phúc,...Nói không thì không đúng nhưng cái thật sự em cần chẳng phải những thứ đó.

Em cần tình cảm, cần sự yêu thương của anh dành cho em như thuở ban đầu. Nhưng hôm nay đã thật sự không còn nữa rồi. Tất cả đã mất hết bởi người con gái anh yêu. Vì người mới mà lời nhẫn tâm nào anh cũng dành cho em được. Anh làm như vậy anh có nghĩ tới cái cảm giác cho em không anh. Anh có từng nghĩ mình đã từng yêu thương người con gái mà mình phản bội như thế nào không, anh hứa chăm sóc vợ anh suốt đời mà giờ vậy đó.

Em sợ những thái độ anh dành cho em, sợ ánh mắt chua cay ấy, em sợ tất cả anh à. Nếu em không thuê thám tử theo dõi ngoại tình giám sát anh thì em đã không hay không biết tất cả những gì anh đã đối xử với em. Em thật sự sợ, sợ cái cảm giác bị bỏ rơi, sợ không được yêu thương như lúc ban đầu, em sợ mất anh anh à,...

Em nói ra những lời ấy cũng muốn giữ anh bên em, muốn anh đừng như vậy nữa,...nhưng anh chẳng hiểu cho em. Anh dùng những từ cay đắng nhất cho em. Yêu anh nên em vẫn còn cầm cự ở lại căn nhà này, căn nhà chứa bao nhiêu kỷ niệm của hai ta. Giờ này chỉ mình em thấy, còn anh mê mẫn người con gái khác thật rồi.

Giờ này anh yêu em, anh quan tâm em. Mọi chuyện đã đi quá xa rồi anh. Em sao chẳng còn cái cảm giác yêu thương nữa. Em cũng chẳng còn quan tâm anh đi đâu, làm gì, và anh có về với mẹ con em không....tất cả đã hết kể từ đêm ấy anh à.

Nếu thật sự thương yêu em như thuở đầu thì đã không có những lời nói cũng những hành động như vậy rồi. Em biết mình quá đáng thật, nhưng có ai từng nghi cho cái cảm giác vợ không là vợ không anh.
Chưa.

Chưa ai nghĩ và cảm thông cho em. Con người thiếu vắng tình thương nên họ mới cần như vậy...em có gọi là quá đáng không anh. Em có nên bị trừng phạt như vậy không.