Em không biết liệu sau cuộc chia tay này anh và em sẽ về nơi nao. Em cũng tự hỏi mình, chắc mình đã thật sự mãnh mẽ để sẵn sàng sống một cuộc sống không còn anh bên cạnh không...Và khi gió lạnh ùa về anh có thấy tê buốt khi không còn em chăng.

Cuộc sống hôn nhân của anh và em xem như viên mãn. Hạnh phúc ấy cũng đã kéo dài hơn mười năm qua và con chúng ta cũng đã thật sự lớn để nhận ra đâu là nơi chúng yên tâm và hạnh phúc nhất.

Và chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua biết bao cay đắng của cuộc đời, với em thế là đủ lắm rồi...Anh đã từng hứa cho em hạnh phúc, hạnh phúc với chiếc áo cô dâu như bao người,...nhưng ngần ấy thời gian bên anh em chưa được một lần khoác lên.

Nhưng yêu anh, yêu con nên em đã bỏ qua những niềm vui của bản thân, em gác lại những ước muốn của mình,...Và giờ nhận về hai từ phản bội từ anh.

Cuộc sống, hạnh phúc nó sao phù du quá. Với mỗi người đàn ông như anh xem cuộc đời người phụ nữ như trò chơi. Và mình đã chơi trò chơi ấy suốt mười năm qua. Và giờ đã đến lúc mình nên xả cái vai diễn ấy phải không anh.

Em đã biết tất cả những gì sau bức màn hôn nhân tạm bợ này. Anh vẫn bên người ấy, và bên em chỉ vì những từ trách nhiệm anh đeo mang.
Em đã thuê thám tử tư Sài Gòn Tphcm giám sát và biết tất cả. Thật tài tình khi anh giấu em ngần ấy thời gian.

Thôi thì hôm nay con em cũng đã lớn, mẹ con em cũng nhận ra đâu là hạnh phúc cho riêng mình. Nên em chỉ chúc anh hạnh phúc bên người anh đã nguyện thề bên nhau, bên mái ấm gia đình của anh. Em là người thứ ba phá đi hạnh phúc ấy, và để tin những lời hứa để giờ em lại tay trắng ra đi.