Hôm nay gia do dien thoai ca mau giới thiệu chuyến đi Mũi Dinh
Tia nắng đầu tiên tráng một màn sáng bạc lên miền biển, thở làn hơi ấm mỏng manh vào từng góc đường của Phan Rang, xoa dịu đi cái lạnh đọng lại sau một đêm đầy gió. Bỏ lại hết những tháng ngày tất bật công việc ở Sài Gòn, tôi dong xe vào vài khoảnh khắc vắng lặng hiếm hoi, thấy tự do đang chảy trong từng mạch máu ở đôi bàn chân, thấy trời xanh phủ trên những nèo đường bất tận, mây cuộn tròn lại tại một rặng núi phía xa, ủ ê cơn mơ dài chưa chịu thức giấc.

Mẹ gọi vói theo bằng một cú điện thoại từ cách đây 700 cây số, xốn xắng hỏi nghỉ Tết chưa, khi nào về để còn lau phụ mấy cái tủ. Tần ngần mấy chục năm bán buôn ở một thị trấn nhỏ lẻ, có trả lời mẹ cũng không biết Thôn Sơn Hải nằm ở phương trời nào. Con chỉ ngắn gọn dặn lại không sao đâu, cứ để nhà đó, lúc về con dọn cho. Tết thì đã nghỉ từ hôm qua nhưng bây giờ con đang ở xa lắm mà không quên mang theo the nho may tinh bang ca mau

Mặt đường nơi này được nâng cấp lên, những mái nhà thấp bè hai bên như những đứa nít nghịch bụi đầy trên tóc, nhón chân để láo liên trên mặt đường xem kẻ nào đang vác lỉnh kỉnh hành lí trên chiếc xe đạp cà tàng. Lúc nhỏ chán học tôi cũng mấy lần đi bụi đời, nhưng chỉ dừng lại ở gốc dừa đầu ngõ rồi quay về vì trời mưa. Tự hỏi lỡ như khi đó trời nắng, bây giờ tôi có lạc vào chốn này không?

“Mình thì khác gì những đứa không nhà?”


Tôi tự thì thầm vào một góc không tên trong đầu, thả người vào biển cỏ xanh đang nhận gió trên từng đầu lá mong manh. Cơn mệt cuốn vào dòng mồ hôi, rụng thành từng giọt trôi vào cát, thấy cơ thể nhẹ tâng như đang tan ra, hòa vào không trung. Tôi đưa tay nắm lấy một lọn nắng, lắng nghe tiếng ngàn đợt sóng vuốt nhẹ hai bên bờ tai, hít hà vào lồng ngực thứ mùi mơn mởn của sự sống. Những bình thường xung quanh, đẹp đến nao lòng mà sao trước đây tôi không tài nào sờ thấy được. gia do may tinh bang ca mau


Phan Rang trôi xa về phía lưng. Giờ đây cát chảy tràn khắp phương hướng, cố giấu vào lòng những quá khứ không ai hay biết được. ChỈ còn Hải Đăng Mũi Dinh chiễm chệ ngồi bơ vơ trên một triền núi đá.

Cát nuốt dần những mái nhà lụp xụp, núp vào đó chất giọng đặc sệt của vài người đàn bà làng chài, phó mặc đàn dê tan tác mò mẫm từng sợi cỏ dưới cái nắng miền Trung khô khốc, quạnh hiu. Biển xanh ngoài khơi kéo từng đợt sóng bạc vào vách đá, cất tiếng gọi mênh mang vang vọng khắp một vùng trời vắng. Gọi ai khi cát đã nhấn chìm tất cả vào lòng? Kể cả tôi…

Nhiều lần tôi tự hỏi, có khi nào mình tan đi sau một trận gió mù mịt, neo đậu vào từng sợi mây trên cao, rồi rụng xuống rã rời bằng một trận mưa vào lòng biển vắng?

Hải Đăng đứng trên cao, một mình giữa biển và trời, ngân nga khúc ca bằng những trận bão gió. Sóng điện thoại cạn kiệt ở vạch số 0, thân thuộc đã nằm ngoài mọi tầm với. Con dốc chênh vênh kéo từng kẻ phiêu bạc lên đỉnh núi, mê dụ họ bằng những đường chân trời bao la nến nao lòng. Đôi chân tôi biến mất, chỉ còn mỗi ánh mắt đang neo đậu vào ngàn vệt sóng bạc ngoài khơi xa. Một phần người mình đã ngủ quên ở một góc heo hút nào trên Mũi Dinh.