Tôi gặp các em vào một ngày đông rất lạnh, từ Seoul đi lúc 12h trưa mà mãi 6h tối mới đặt chân tới Busan. Hôm đó ngoài trời nhiệt độ là 4 độ C. Các em ra đón tôi với gương mặt rạng rỡ chẳng liệt hệt lúc báo kết quả có visa thẳng cả. Nhìn các em gầy đi, mắt thâm lên thành quầng tôi cũng biết các em loay hoay thế nào. nhưng mà thấy các em vui vẻ nói cười tôi cũng yên tâm một phần.
Hồi còn ở nhà, các em được cha mẹ chăm sóc, dậy bảo bao lăm thì sang di lao dong han quoc các em phải mạnh mẽ, tự trông nom mình bấy nhiêu. Vừa ngồi vào quán, các em đã thi nhau kể, từng em một, từng lời một như ngấm vào trái tim tôi.
Một em kế: Bên này em them đồ ăn Việt lắm, nhớ cơm mẹ em nấu, hồi đầu em sang chưa quen, ngày nào cũng ăn Kimpap với kim chi nên em lên nhiều mụn. Có hôm em ốm, nửa đêm tự dậy ăn tạm ít mỳ tôm mang từ VN sang rồi uống thuốc. Mệt mấy cũng chẳng dám nghỉ học. Sau đó em tìm được việc làm thêm, chạy bàn cho một quán ăn gần trường. vày mới học tiếng nên em chưa nghe được nhiều nên hay bị mắng lắm. Tôi thấy thương em, cô bé mắt vẫn sáng lên rồi khoe tiếp. cơ mà hiện em quen rồi, đôi khi đi làm về muộn, bác chủ còn bọc một ít cơm hay là cho một hộp mì cho mang về.
Một em khác vừa húp ít canh tương vừa kể hào hứng kẻ: hiện nay em không phải xin tiền bác mẹ nữa, em làm thêm chị ạ (công việc sắp xếp, phân loại đồ gửi bưu điện) em làm từ 8h tối hôm trước tới 7h sáng hôm sau. nhưng em toàn cố làm thật nhanh chóng để còn giật thủ ngủ được một ít chị à, bởi 9h sáng em phải tới trường rồi, có bạn lớp e toàn lên lớp để ngủ thôi. Một đêm như vậy em được 1 tờ vàng và 2 tờ xanh (tầm 1.300.000 đồng) nhưng mà không phải lúc nào cũng có việc. Chỉ kể tới đây mà tôi đã chẳng nói được lời nào. Đêm lạnh thế này, ở nhà còn khó ngủ huống giống các em phải đi kiếm tiền trang trải học phí tổn. Chẳng có thời gian để ngủ mà khi nào goi điện về nhà cũng bảo con khỏe lắm, con ăn ngoan lắm, mẹ ngừng lo!



cuộc gặp mặt của các du học sinh Hàn QuốcCuộc gặp gỡ cấp của Thanh Giang với các lẩn trốn học trò Hàn Quốc



Một em lớn tuổi nhất thì ngồi im nghe, sau đấy mới chậm rãi kể: “Em với một bạn Thanh Hóa, 2 đứa nhận bốc hàng Hải sản, một tuần cứ 3 buổi tối. Hai đứa em chia nhau 2 tấn, bốc vào ban đêm, làm mau chóng thì được nghỉ sớm, không nhanh thì chẳng được ngủ, mai phải đi học luôn. Em bị đau lưng chị ạ, cứ đêm lạnh là đau … Em còn kể nhiều chuyện nữa mà tai tôi ù đi chẳng nghe được gì. Có hai bạn khác lần đầu tôi gặp (là người Việt Nam), đi từ trung tâm khác. Chắc em tầm tuổi 1997, 1996 hệt đấy, vẫn chưa có việc làm nên cứ ngồi nghe kể chuyện, thỉnh thoảng góp vui vài câu: Thế ạ? Thật á??? Nhìn tới tộị!
cơ mà còn có việc làm vẫn tốt hơn là chẳng có việc mà làm. Cuộc sống ập học trò cũng khắc nghiệt lắm!
Nếu không sang thăm các em tôi đã chẳng bao hiện nay được tận mắt nhìn thấy cảnh này, tai không nghe, mắt không thấy thì tôi vẫn nghĩ: ập học là hạnh phúc, là sung sướng, là một giấc mơ.

Tôi chào các em vào chiều ngày hôm sau, khi các em tan học, chỉ kịp căn dặn vài vố rồi lại lên đường về Seoul. Trên đường vè tôi cứ suy tưởng rằng mãi về củng chuyện của các em.
Các học sinh ở Seoul cũng chẳng sung sướng hơn. Trừ một số em gia đình có điều kiện thì cuộc sống đỡ loay hoay hơn một chút. bởi vì seoul đắt đỏ hơn các thành thị khác nên các em cũng phải chật vật hơn, song lại được lựa chọn nhiều việc. Có em làm 2 việc một lúc.Khi đổi ca, vừa chạy vừa ăn. Mấy em làm ở cửa hàng ăn, vẫn chưa quen tiếng, nên khi khách gọi đồ vẫn chưa biết khách đang gọi hệt. Cuối buổi chỉ biết mình bị đuổi việc bởi nguyên do “ngơ ngơ”. Nhiều cú chuyện các em kể vừa buồn cười, vừa thương. song tôi cũng chẳng biết làm chi cả, chỉ biết động viên vài câu: Thôi, cố lên!

nụ cười trên môi các du học sinh

Dù loay hoay song nụ cười vẫn luôn trên môi các em



Việc làm đã loay hoay rồi, sau khi về phòng các em ăn tạm một bát mỳ hay là cái bánh sắm vội vàng rồi tranh thủ chợp mắt ở căn phòng nhỏ xíu. Được vài tiếng lại choán mình tỉnh giấc, hốt hoảng sợ muộn học. song dù khó chịu có thế nào, các em vẫn tự cổ vũ nhau cố mà kiếm tiền để vừa tự nuôi mình, vừa gồng gánh số nợ ở quê hương.
náu học giờ chẳng còn là giấc mơ quá xa vời với tất tật mọi người nữa. Nhiều ngôi nhà sẵn sàng cắm sổ đỏ, bán nhà cho con đi nấp học với một ước muốn: sau này con mình ngưng khổ như mình. Ai chẳng muốn "Con hơn cha là nhà có phúc?" Chính do thấy cha mẹ các em kỳ vọng quá nhiều. vì chưng thấy cảnh ngộ nhà mình khó khăn, vị thương bố, thương mẹ, do tương lai và vị tồn tại mà các em phải lao đầu vào làm việc, làm cả đêm, đôi tay chai sạn, giấc ngủ 4, 5 tiếng là điều xa xỉ, lúc nào cũng mong được ngủ. Chợp mắt tạm lúc đợi chờ tàu, đợi xe bus.

bác mẹ các em quanh năm với ruộng đồng, được nghe các trung tâm vẽ rằng chỉ cần chi ra một số tiền 200-300 triệu (gấp đôi thực tế) con mình sẽ được sung sướng, vừa mang danh ra nước khác học vừa có tiền gửi về trả nợ, sau này ra trường sẽ có vốn liếng làm ăn thì bác mẹ nào chẳng mong rằng đây? Vậy là tiêu thụ nhà tiêu thụ đất cho con được đi xô học.
Có nhiều trung tâm còn vẽ ra những tương lai màu hồng, lẩn trốn học là sung sướng, là chỉ cần học thôi, song với tổn phí mà thực sự vội vàng đôi, vội vàng ba tổn phí thật. Các trug tâm núp học mọc lên như nấm sau mưa hứa hẹn bao Visa, đậu visa 100%, hứa hẹn các em sẽ không chịu khổ, các em có tiền gửi về trả nợ mà các em vẫn sống sung sướng.Tôi tự hỏi, nếu như vậy thì các trường Đại học ở VN làm hệt có học sinh đây?

Có đáng buồn không khi ngày một nhiều thông báo các em bị tự dưng quỵ, ra đi khi tuổi đời mới 24, 25 tuổi? Nợ chưa trả được hết, giờ phải vay tiền hàng xóm sang nhận thi thể con về mà chưa kịp nhìn mặt con lần cuối?

Có xót xa không khi kiến thức các em bị bắt buộc trong một lần ăn trộm không thành ở siêu thị Hàn Quốc? Có đau lòng không khi các em vị làm thêm nhiều quá khi chưa đủ thời gian lại bị trục xuất về nước?

Các em bảo với tôi: nhưng mà nếu không có tiền em biết làm thế nào? Tôị đồng ý, tiền đóng góp một phần rất chủ chốt cho cuộc sống của các em, nhưng đừng áp lực kiếm tiền trả nợ bằng mọi cách, bằng cả mạng sống của các em thì có đáng hay là không? Nhiều bạn sang Hàn Quốc phi pháp bằng con đường visa lẩn trốn học, chính các bạn đang biến tướng náu học Hàn Quốc thành một khía mé xấu khác. Có nhiều em muốn đi nấp học để học lại chẳng thể do Đại sứ quán Hàn Quốc không tuyển các học sinh miền Trung? Cái vùng đất đã nghèo, oằn mình trong thiên tai, nay muốn đổi đời lại vướng phải bao rào cản.
Tôi khuyên các em: hãy nhìn lại mình, mục mục tiêu mình đi ẩn học là gì? Học hoặc là làm? Nên tiêu xài không sai, cân bằng giữa học, làm việc, và nghỉ ngơi để có khả năng có kết quả học tập đưa lại hiệu quả tốt nhất. Khi năng lực tiếng được nâng cao, các em có thể kiếm được các công việc ngày nhàn hơn, đỡ chật vật hơn mà lương sẽ cao hơn thay vày đi làm cả đêm như trước nữa. Thậm trí, các em hoàn toàn có khả năng dành được học bổng khi các em có kết quả học tập cao. Làm giàu chân chính là biết tính toán cho tương lai và làm giàu bằng chính anh tài của chính mình. Tôi tin các em sẽ làm được. Các em hãy tìm hiểu thật kỹ, chọn lựa các thông tin chính xác để có khả năng hiểu thật không sai về con đường lẩn trốn học. Xin chúc các bạn ập học trò thành công và chúc các em đang tìm hiểu kiến thức sẽ khẳng định sự quyết định và chọn lựa hợp lý cho con đường đi của mình. Hy vọng rằng bài bác viết này sẽ nói lên được một phần nào thực trạng của các bạn đang ập học sinh trên tổ quốc Hàn Quốc và những vất vả mà các em đang trải qua. Các em ngưng lấy ý kiến đi làm thông qua Visa xô học và hãy cẩn thận với các kiến thức nhận được. lúc này có rất nhiều tập đoàn thông qua các tổ chức hội này, hội nọ, ban giám hiệu,...v.v để xí gạt lòng tin của các em và ngôi nhà. Tôi mách các em hãy thật cẩn thận và tìm hiểu kiến thức thật kỹ nhé. Không đứng trên tư cách của một tư vấn viên trốn học, hãy bàn luận Với riêng tôi như một người anh người, người chị để tôi có khả năng hỗ trợ một phần nào đấy cho các em. Thanh Giang là đơn vì lẩn trốn học có nhiều bí kíp, không hứa sẽ giúp sức các bạn có cuộc sống ập học sung sướng cơ mà Thanh Giang xin hứa sẽ giúp các bạn có một cái nhìn thực tế hơn về lẩn trốn học Hàn Quốc. Để các bạn sẽ không có những hệ lụy đáng tiếc - về sự thật khi đẩn học - điều mà các bạn đáng lẽ phải biết ngay khi còn ở Việt Nam.