Em thèm gì, em nghén gì anh có biết không. Có bao giờ anh ngồi mà nghĩ lại thấy thương cho vợ mình không. Có bầu không mấy sung sướng gì đâu anh, vì thiêng chức của một người phụ nữ, của một người mẹ, của một người vợ nên em mới hy sinh như vậy....Phận người con gái, chỉ một lần được yêu thương và chìu chuộng như em vẫn không có được.

Hạnh phúc yêu thương nhau mà như vậy, sống chung một mái nhà. Mang tiếng là vợ một anh giám đốc công ty nhưng em vẫn không được gì. Anh cho em được gì ngoài cái tiếng đây anh? Thật sự vợ không đòi hỏi chồng nhiều, vợ cũng không cần cơm bưng nước rót, em vẫn có thể tự làm tất cả cho đến ngày sinh con...

Nhưng có bao giờ anh hỏi vợ anh thèm gì, và anh có bao giờ ngồi và nói với vơ một câu ân tình không anh.

Biết rằng có bầu không nên khóc nhiều, không tốt cho con và mẹ. Nhưng em đã khóc rất nhiều, đôi khi em muốn điên dại vì những chuyện anh đã gây nên cho em trong cuộc sống này.

Em buồn lắm chứ ạ, buồn khi nhận được tin thám tử tư tại sài gòn báo về. Không muốn tin vào mắt mình nhưng không thể không tin vì mọi chuyện đó là sự thật, một sự thật không thể chối từ được. Cuộc sống hôn nhân này có thể là một lựa chọn sai lầm của em.

Em không cần anh trách nhiệm hay chu cấp cho mẹ con em nữa. em vẫn sống được và vẫn nuôi con khôn lớn được mà không cần anh bên cạnh. Cuộc sống cao sang chắc không phù hợp cho em và con.