Không biết tại sao và từ bao giờ em lại có tâm hồn ngồi ngay cửa sổ và thẫn thờ về mọi chuyện. Và chắc có lẽ từ ngày xa anh đến giờ mọi chuyện đã khiến con người em thật sự thay đổi, thay đổi về những chuyện đã qua.

Anh ơi, em không thể giấu được lòng mình, không thể phũ nhận những gì mà thám tử tư sài gòn cung cấp cho em về cuộc tình ngang trái ấy. Mạnh mẽ bao nhiêu cũng chính là những giây phút em yếu đuối bao nhiêu.

Cho đi để nhận về những đau khổ hay sao ấy. Hạnh phúc yêu thương bao giờ mới đến bên em. Và cách nhìn mỗi người lại mỗi khác.

Giờ này đi làm rồi nhanh chân chạy về nhà, và leo lên chiếc giường thân thuộc ấy, hay ngồi và ngắm khung cảnh qua cửa sổ...Thật sự em chỉ dám nhìn đời sống hàng ngày qua khung cửa này thôi.

Cũng giống như các nhà thơ nhìn đời qua lăng kính vậy. Lắng kính hãy cửa sổ cũng chỉ là một cái để con người che đậy những yếu đuối những sự thật bên ngoài.

Thương yêu nhau lắm rồi cũng có một ngày chúng ta thật sự rời xa nhau mãi mãi. Anh đi theo người con gái ấy và chính anh đã bỏ lại nơi này, bỏ lại một người đã từng rất tin tưởng và yêu thương anh.

Yêu thương anh trong suốt những khoảng thời gian chúng ta bên nhau. Quên đi anh và bắt đầu cuộc sống mới, không thể thẫn thờ bên ô cửa sổ mãi được. Anh đã chối từ em, em không thể vì anh mà trồng mãi hoài một cây si được. Chào anh con người phản bội ấy...