Là con gái ai không mong muốn tìm cho mình một bến đỗ hạnh phúc . nhưng khi tôi dối diện với hạnh phúc ,tôi lại sinh ra cảm giác bất an , lo sợ mất đi người yêu .

Hạnh phúc của tôi tất cả là anh nhưng anh đã không biết trân trọng những gì hiện tại anh có. Mất nhau rồi mới lo tìm nhau thì đã quá muộn màng rồi anh nhỉ?

Nếu hôm ấy tôi không thuê thám tử sài gòn giám sát anh thì chắc hẳn giờ này tôi vẫn ôm khư khư cho mình một hạnh phúc, một hạnh phúc này không có chỗ cho chính bản thân tôi. Yêu nhau để rồi phản bội nhau thật vậy thôi anh?

Có bao giờ anh nhận ra sự quan trọng của chính em trong căn nhà này, có bao giờ anh âu yếm hay làm những gì cho em như chính anh làm cho người con gái ấy.

Đúng vậy ôm cho mình hạnh phúc để rồi chúng ta lại bất an với những hạnh phúc ấy. Bến đỗ của cuộc hôn nhân này là gì, bến đỗ ấy chính là nơi đâu...Và chắc hẳn con thuyền này không bao giờ có chỗ để nương tựa. Cho nhau hạnh phúc, cho nhau yêu thương và cho nhau tin tưởng để chúng ta nhận lại sự phản bộ này...

Trả lại cho anh những gì hạnh phúc nhất, tôi thật sự rất sợ về một ngày mai ấy, sợ lắm anh biết không. Có lẽ anh hạnh phúc bên người con gái ấy, còn tôi tôi không đau đớn với những gì anh cho. Có lẽ chính nơi đó đã cho tôi nhìn thấy chân lí của cuộc sống này. Trả lại anh tất cả, con người không xứng đáng bên cạnh tôi.