chắc chắn chẳng ai muốn mình là nạn nhân. Tôi cũng vậy nhưng tạo hóa nhiều lúc không chiều theo ý muốn con người. Tôi cao 1m60 mà cân nặng hiện giờ đã gần 80kg. Lắm lúc ngắm mình trong gương rồi tự so sánh với các mẫu chân dài đườn, eo ọt tự nhiên lại thấy tự ti kinh khủng, ghét mình kinh khủng.

Thế là từ ba bữa ăn chính thường ngày, tôi bỏ bớt đi cơ số buổi, nhìn thức ăn ngon trên bàn, có thèm thế nào cũng phải ngậm ngùi nhắm mắt cho qua, coi như không nhìn thấy gì, tập thể dục thì cũng hào hứng như ai nhưng cũng chẳng được bao lâu, cuối cùng lại bỏ giữa chừng vì mệt, vì lười rồi tự viện cớ và an ủi mình bằng những lí do từ trên trời rơi xuống thế rằng mình mập nhưng mình vui vẻ, hòa đồng; mình mập nhưng mình học giỏi; mình mập nhưng mình dễ thương.... để chấp nhận sống chung với cái thân hình béo ú này.


Cũng bởi những suy nghĩ, những lý do mà tôi tự đặt ra, không cho phép mình lo lắng buồn phiền chỉ vì mập mà tôi luôn sống vui vẻ, yêu đời, bởi ông bà ta thường nói “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” cơ mà. Mặc dù mập béo như vậy đó nhưng tôi luôn tự tin, đơn giản là vì tôi biết nên làm gì để thân hình to béo kia không trở thành rào cản trên con đường tôi đi.

Trong cách ăn mặc, tôi không phải suy nghĩ quá nhiều, vẫn bình thản và can đảm mặc trên người những bộ váy lả lướt, những chiếc quần sooc ngắn, những đôi xăng - đan cao ngồng hay đại loại là khuôn mặt vẫn luôn được make up kĩ càng trước khi ra đường. Gọn gàng, tươm tất luôn là tiêu chuẩn hàng đầu tôi đặt ra, chỉ cần gọn gàng cũng có thể làm tôi trông nhẹ đi vài kí rồi.

Những buổi đi chơi với bạn bè, người thân dù biết sẽ có lúc tôi trở thành tâm điểm bởi thân hình ngoại cỡ so với những người xung quanh nhưng tôi vẫn thản nhiên vô tư cười nói, mặc kệ mọi con mắt đang đổ dồn về phía mình. Sự vui vẻ, thân thiện làm cho mọi người quen đi tôi là một đứa béo ú.

Trong ăn uống, dù biết bản thân đang rơi vào mức độ nghiêm trọng cần phải “hãm phanh” nhưng với tôi, mặc dù đã có vô số người khuyên nhủ hay can ngăn, nặng có nhẹ có rằng “đã đến lúc cần phải giảm cân rồi đấy”. Nhưng tôi không quan tâm, tôi vẫn an uống vô tư, chỉ cần tôi biết tôi nên ăn cái gì mà không nên ăn cái gì, còn việc phải bỏ bữa để giảm cân thì thật sự không phải giải pháp tôi lựa chọn.

Trong facebook, những bức ảnh của tôi vẫn được update thường xuyên. Và nếu lỡ có ai đó bình luận gì động chạm thì tôi thẳng tay “ném trả” thay vì tự ái dồn dập mà xóa nhẹm ngay bức ảnh hay xóa đi những commen không liên quan. Vì tôi tự tin rằng có mấy ai mập như tôi, có người muốn mập mà dù có ăn bao nhiêu vẫn cứ gầy nhom đấy thôi.

Trong tình yêu, tôi vẫn yêu mãnh liệt, nồng cháy vì ngoài trọng lượng có hơi nặng đó tôi vẫn còn khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng mịn và hơn hết tôi biết sống hết mình cho tình yêu của tôi, chỉ thế là đủ để ai kia say nắng và yêu tôi thắm thiết. Tôi và anh yêu nhau đã được 2 năm nhưng có bao giờ tôi nghe anh than phiền gì về cái thân hình to béo của tôi đâu.

Thế đấy! Đâu phải cứ béo phì là xấu, là phải tự ti mặc cảm và phải tìm đến các phương pháp giảm cân mà hiệu quả đâu chưa thấy chỉ thấy bao nhiêu là hệ lụy. Bạn gái nào đang sở hữu thân hình béo ú thì cũng đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó mà cứ sống thoải mái, tự tin, sống sao để sự tồn tại của mình là có ích và cứ quan niệm rằng: có rất nhiều người đang ao ước được như mình, không việc gì phải buồn phiền cả!