Nằm trong thư viện phật giáo của nhà xuất bản tổng hợp HCM. Cuốn sach Pháp hải thích nghi đã nói lên những nghi vấn và câu hỏi, được Hoà Thượng Pháp hiệu Diệu Liên giải đáp. Đó là những câu đối đáp mở bày chân lý, khiến mối nghi đoạn trừ. Người nghe mở tỏ, được vô lượng pháp hỷ an lành. Được chọn lọc những tinh yếu, giúp hành giả dạo chơi biển pháp, tăng trưởng tín tâm đồng chứng tuệ giác.



Pháp hải thích nghi – trích thư viện phật giáo nhà xuất bản tổng hợp HCM

Phật pháp giảng nhân quả không nói là tự nhiên. “Tự nhiên” là đạo lý không thích hợp với Phật pháp. Phật pháp giảng mọi việc đều do nhân duyên sinh! Làm sao tự nhiên được? “Nhân” từ đâu mà sinh? Từ bản thể, vô tính mà sinh. Pháp pháp giảng vô tánh (không có tự tánh) vì tất cả các pháp là duyên khởi, đều là huyễn hóa. Hiện tiền tuy có mà không chân thật, song không được nói giả tướng là không thật có. Tánh của vô tính mới là bản thể chân thật. Giống như sóng từ nước biển mà sinh. Bản thể của nước biển là yên tĩnh, không có sóng, vì sao lại có sóng? Vì có gió, gió thổi thì nước mới dậy sóng, nếu không có gió thổi thì không có sóng. Tuy có sóng, nhưng sóng là hư giả, nên biết bản thể của sóng là nước. Phàm phu cũng là giả có, nếu phá trừ được gốc vô minh thì trở về với thật tướng của vô tính.

Thật tướng là vô hình, không thể thấy. Lại là vô tướng, không thể sờ mó được. Không thể thấy, không thể sờ thì thật tướng là không có gì, cũng không phải như vậy. Như hư không, tuy là rộng lớn vô biên, nhưng có mắt cũng không thấy, có tay cũng không nắm được, vậy bạn có thể phủ nhận hư không không có được không? Sở dĩ Phật bảo: “Vạn pháp vô tánh”, đó là chỉ cho bản thể của vạn vật, do nhiều nhân duyên hòa hợp lại mà thành, là tướng giả hợp, tướng giả hợp một khi phân ly cái gì cũng không có. Cho nên nói: “Các pháp vốn không” là vậy. Quả địa cầu tương lai cũng hủy diệt, tất cả mọi vật đều không còn, đều trở về hư không, song hư không thì vẫn tồn tại vĩnh viễn.